Chương 1847: Hoa nở hoa tàn (1)
Chương 1847: Hoa nở hoa tàn (1)Chương 1847: Hoa nở hoa tàn (1)
Chương 1847: Hoa nở hoa tàn (1) Như con thiêu thân lao đầu vào lửa. Trong mắt toàn bộ những người quan
sát, tràng cảnh trước mắt chính là như
thế.
Nhân Hoàng, là Chúa Tể duy nhất của nhân tộc bây giờ, là người mạnh nhất ngoại trừ Chấp Kiếm Đại Đế, ở trước mặt của gã, Quy Hư cũng được, Uẩn Thần cũng thế, thật ra cũng không khác nhau nhiều.
Cho dù Bạch Tiêu Trác thiêu đốt trái tim đến từ Thần Vực, thiêu đốt cả thân thể Dung Thần, đổi lấy lực lượng hỏa diễm siêu việt tia lửa.
Nhưng kết quả vẫn không phải là ngọn lửa vĩnh hằng bất diệt, cũng không cách nào chân chính thắp lên Thần Hỏa, trở thành Thần Linh.
Không thành Thần. . . Khó có thể địch lại được Chúa Tể.
Cho nên kết cục của trận chiến này cơ bản đã được định trước.
Nhưng Bạch Tiêu Trác vẫn cố chấp, trong mắt bình tĩnh và trong lòng thanh thản, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Thiên Mệnh và Bỉ Ngạn vòng quanh người lão, dắt theo biển lửa hai màu vàng đỏ, vạch phá phía chân trời, một đường bỏ qua không gian.
Cho dù Nhân Hoàng chỉ xuất hiện hình chiếu hoàng cung ở bên trong Thái Học, nhưng đối với Bạch Tiêu Trác hiện giờ mà nói, hư ảo và chân thật đều giống nhau.
Trong thời gian ngắn, khí thế của lão dung nhập thiên uy, hình thành tia sáng đẹp mắt.
Giống như sao băng, từ trên chín tâng trời cấp tốc tới gân, phá vỡ hư vô, xuất hiện ngay phía trước Nhân Hoàng, hai tay hợp vào cùng một chỗ, lòng bàn tay khép lại, hai ngón tay hợp thành kiếm.
Sau đó hội tụ hết thảy lực lượng cả trong và ngoài thân thể vào hai ngón tay. Bao hàm cả hai ngọn lửa màu vàng và đỏ bốn phía, bao gồm Thiên Mệnh và Bỉ Ngạn, càng bao hàm cả tính mạng, thời gian cùng với hết thảy của lão.
Tới gân Nhân Hoàng.
Sóng nhiệt tản ra cuồn cuộn, bát phương đều đang thiêu đốt, thế giới một mảnh vặn vẹo, làm cho người ta cảm giác tựa như hình chiếu hoàng cung cũng bị ngọn lửa hừng hực ăn mòn.
Đám Thiên Vương dưới trướng Nhân Hoàng riêng phần mình ngẩng đầu, tản khí tức trên người ra và muốn xuất thủ, nhưng lại bị Nhân Hoàng ngăn cản.
"Thú vị."
Nhân Hoàng nhàn nhạt mở miệng, giơ tay phải lên, ngón trỏ nhẹ nhàng đưa về phía biển lửa tựa sao băng đang vọt tới.
Ngón tay đó thoạt nhìn rất bình thường, hình như không ẩn chứa bất luận tu vi hay lực lượng gì, cũng chưa từng xuất hiện hư ảnh khổng lồ nào cả.
Nhưng một khắc hạ xuống, đụng chạm cùng song chỉ tạo thành kiếm của Bạch Tiêu Trác, thiên địa lập tức nổ vang, truyền ra âm thanh đỉnh tai nhức óc.
Như là vô số ngôi sao đồng thời bùng nổ, toàn bộ thế giới giống như cũng rung lêm
Chấn động tạo ra càng làm cho Thái Học lắc lư, có dấu hiệu sụp đổ.
Hoàng đô bên ngoài có sấm sét nổ vang, thiên địa phong vân đột nhiên biến đổi, bầu trời lập tức trở nên tối tăm, mây đen cuộn mình, tiếng sấm rền vang, một cỗ uy áp kinh khủng khó có thể hình dung tản ra khắp bốn phương.
Mà đầu nguồn của hết thảy lực lượng kinh khủng ấy, là Nhân Hoàng và Bạch Tiêu Trác, thân thể của Nhân Hoàng không có bất kỳ biến hóa nào, không hề bị ảnh hưởng.
Chỉ có một góc hoàng bào hơi lay động, mấy sợi tóc như bị gió nhẹ thổi qua, tung bay về phía sau. Chỉ thế thôi.
Về phần Bạch Tiêu Trác, thân thể của lão run rẩy kịch liệt, thân hình vốn đã mơ hồ, giờ phút này giống như là bồ công anh đang phiêu tán, dần dần biến mất.
Nhưng ánh mắt của lão vẫn rất sáng, ngóng nhìn Nhân Hoàng gần trong gang tấc, trong miệng truyền ra tiếng lẩm bẩm.
"Mệnh ngạn chi trung, thân chi hỏa diệm”"
Thiên Mệnh Hoa lượn lờ chung quanh lão lân nữa nở rộ, lập tức đạt đến tận cùng, sau đó héo rũ, trở thành tro tàn, hội tu tới trước mặt Bạch Tiêu Trác.
Bỉ Ngạn Hoa cũng vậy, nháy mắt rực rỡ sau đó tiêu tán, hóa thành tro tàn bay tới.
Còn có biển lửa màu vàng và đỏ từ bốn phía bốc lên rồi hội tụ tới, cuối cùng tràn vào trước mặt Bạch Tiêu Trác, không một tia dư thừa ra ngoài.
Mà dưới loại hội tụ đó, một đóa hoa kỳ dị đặc thù dung hợp Thiên Mệnh cùng Bỉ Ngạn nở rộ ở ngay trước mặt Bạch Tiêu Trác.
Đóa hoa này thần thánh, toàn thân thiêu đốt hỏa diễm, chói mắt vô cùng.
Sự xuất hiện của nó cũng hấp dẫn ánh mắt của Nhân Hoàng.
Ngay sau đó, Bạch Tiêu Trác nhẹ nhàng thổi ra một hơi.
Hơi thổi bay tới trên đóa kỳ hoa, bông hoa lập tức phiêu tán, cánh hoa vờn quanh bốn phía Nhân Hoàng, dường như lấy gã làm hạch tâm, muốn tạo thành một đóa hoa mới.
Trong mắt Nhân Hoàng lộ ra một tia âm u, bình tĩnh mở miệng.
"Chết."
Một chữ truyền ra, trong khoảnh khắc toàn bộ cánh hoa bốn phía lay động và tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ, cuối cùng trở thành tro bụi.
Mà Bạch Tiêu Trác trước ngón tay của Nhân Hoàng giống như đã hoàn thành tất cả sứ mạng, hai mắt nhắm nghiền.
Thân thể của lão. . . . . Hoàn toàn tan thành mây khói, trở thành vô số thấu kính ẩn chứa ký ức, vỡ vụn và biến mất ... thành tro.
Hình như không muốn bị dơ bẩn do tro bụi nhiễm vào bản thân, một khắc thu hôi ngón tay, Nhân Hoàng hơi vung tay áo lên.
Tạo thành một cơn gió cuốn những bụi bặm đã dân dần nhìn không thấy phía trước tản ra khắp bốn phương, hoàn toàn không còn tung tích.
Trên bầu trời, trong khe hở đến từ Thần Vực truyền ra một tiếng thở dài cổ xưa, sau đó khe hở cũng bắt đầu khép lại, hết thảy tựa hồ đều đã kết thúc.
Bạch Tiêu Trác, vị Quận Trưởng của Phong Hải Quận đi theo Tử Thanh Thái Tử từ thời đại Tử Thanh thượng quốc, lịch sử của lão đã chôn xuống trong năm tháng, bây giờ nhân sinh của lão dường như cũng trở về với số mệnh.
Từ đầu đến cuối, Tử Thanh Thái Tử đều không xuất hiện.
Màn trời bên ngoài không hề tối tăm nữa, bầu trời chiếu rọi ánh chiều tà, bao trùm trọn vẹn Đô thành vào bên trong ánh sáng vàng óng.
Trên Cổ Hoàng Tinh, gương mặt Đại Đế liếc mắt nhìn Thái Học, ánh mắt thâm sâu, chỉ là không biết ngài đang nhìn Nhân Hoàng, hay là Hứa Thanh, hoặc 1a. . . . nhìn khe hở Thần Vực cùng với tôn tại không ai phát hiện ngoài khe hở.