Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1666 - Chương 1848: Hoa Nở Hoa Tàn (2)

Chương 1848: Hoa nở hoa tàn (2) Chương 1848: Hoa nở hoa tàn (2)Chương 1848: Hoa nở hoa tàn (2)

Chương 1848: Hoa nở hoa tàn (2)

Trong lòng Hứa Thanh cũng có gợn sóng, nhìn khe hở trên trời màn, hắn nghĩ tới từng màn trong Phong Hải Quận, trước lúc hắn tới Hoàng Đô, chưa từng ngờ tới lại có thể nhìn thấy Bạch Tiêu Trác và Tử Thanh ở nơi đây.

"Bạch Tiêu Trác là kẻ thứ nhất."

"Ô Nha, là kẻ tiếp theo!"

Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng.

Mà giờ khắc này, tâm tình của riêng từng học sinh Thái Học vẫn còn đang kích động, khó có thể bình tĩnh, có phấn khởi và phức tạp, có lo lắng không yên cùng mờ mit đủ loại suy nghĩ, mỗi người mỗi khác.

Thái Học luận đạo, đến đây kết thúc.

Nhân Hoàng chậm rãi ngồi lại trên ghế rồng, toàn bộ hình chiếu hoàng cung dần dần mơ hồ.

Đế Kiếm cũng trở về, dung nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh.

Còn có những cỗ khôi lỗi của Bạch Tiêu Trác, theo lão tử vong đều mất đi sức sống, rơi xuống đại địa.

Mắt thấy hết thảy chân chính hạ màn, Phủ chủ Thái Học đứng trên không trung, vẻ mặt mang theo cảm khái, vừa muốn mở miệng tuyên bố luận đạo kết thúc.

Nhưng vào lúc này, bên trong tâm thần Hứa Thanh đột nhiên truyền đến cảm xúc chấn động kịch liệt của Ảnh Tử.

"Chủ..... Ăn... Hồn thời gian..... Muốn chạy trốn!"

Hứa Thanh nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu, hai mắt một mảnh đen nhánh, lực lượng Độc Cấm bộc phát hình thành Thần Mục, nhưng mà hắn thấy hết thảy mọi thứ vẫn bình thường như cũ.

Bầu trời bình thường, khe hở bình thường, bát phương hết thảy đều không có gì khác lạ.

Mà Ảnh Tử đã đi theo Hứa Thanh nhiều năm, tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào, cho nên trong chốc lát đã dung nhập vào thân thể Hứa Thanh, hội tụ ngoài hai mắt của hắn, giống như một chiếc kính mắt gia trì cho hắn.

Dưới lực lượng Thần Nguyên cùng với sự quỷ dị của Ảnh Tử phối hợp, vào thời khắc này, một cảnh tượng có rất ít người thấy thình lình xuất hiện ở trong mắt Hứa Thanh.

Mặc dù vẫn còn có chút mông lung, không phải rất rõ ràng, nhưng Hứa Thanh vẫn chú ý thấy. ..... Dưới khe sắp hoàn toàn biến mất trên màn trời, có một đám hồn đang dung nhập vào khe hở.

Chuẩn xác mà nói, khả năng đây không phải hồn, mà là một đoạn thời gian, giống như bụi bặm vậy.

Đạo hồn đó rất đặc thù, nếu không phải Tiểu Ảnh khóa chặt, Hứa Thanh căn bản là không thể nhìn thấy.

Chính là thời gian của Bạch Tiêu Trác được Tử Thanh Thái Tử lấy đi hôm ấy. "Một cái vung tay áo cuối cùng của Nhân Hoàng, nhìn như tản bụi bặm đi, nhưng bây giờ xem ra, có vấn đề!"

Ánh mắt Hứa Thanh chợt lộ vẻ lăng lệ ác liệt, nhưng hắn biết bây giờ không phải là lúc suy tư cách làm của Nhân Hoàng.

Hầu như là không có chút chần chờ nào, hình thái Thần Linh ngoài thân thể Hứa Thanh âm âm tản ra, hóa thành hơn 130 vạn đạo hồn ti, nháy mắt bay lên bầu trời.

"Trở lại cho tal"

Trong miệng Hứa Thanh truyền ra giọng nói lạnh như băng, hồn ti ngút trời, trong chớp mắt đã đến biên giới khe hở, bỗng nhiên bao bọc về sợi hồn thời gian nọ.

Mà Tiểu Ảnh cũng không cam chịu rớt lại phía sau, nhanh chóng lan tràn đi.

Nếu như là Bạch Tiêu Trác lúc trước, mặc dù Tiểu Ảnh khát vọng muốn ăn, nhưng cũng không dám tới gần, nó biết mình căn bản không ăn được.

Cũng chính là loại cảm giác khát vọng hóa thành dày vò ấy, đã khiến cho nó từ lúc mới bắt đầu luôn nhìn chằm chằm vào, nội tâm kích động càng dân càng mạnh.

Nhưng bây giờ, nó có cảm giác được sợi hồn thời gian đó so sánh cùng Bạch Tiêu Trác kinh khủng lúc trước, rõ ràng không có nguy hiểm gì nữa.

Về phần mùi vị, trong lòng của nó nhận thấy, so với vừa rồi càng thơm hơn.

Giống như sau khi trải qua đông đảo kiếp nạn, cuối cùng tẩy luyện đi tất cả tạp chất, chỉ còn nguyên chất.

Cũng thật ứng với một câu nói, thiên địa là lô, chúng sinh là than.

Dùng cái này để rèn luyện, phản phác quy chân.

Mà nguyên chất đó có thể chuyển thế thành người, trong hoàn cảnh đặc biệt cũng có the. . . chuyển thế thành Thần thiên sinh. Cho nên giờ khắc này, Tiểu Ảnh điên rồi.

Âm thanh nuốt nước miếng của nó truyền khắp bốn phương, ở cùng một chỗ với 100 vạn hồn ti của Hứa Thanh, nháy mắt lan tràn trên màn trời, chợt bắt vê sợi hồn thời gian nguyên chất nọ.

Tràng cảnh ấy lập tức khiến mọi người trong Thái Học cùng với thế lực khắp nơi chú ý, nhao nhao kinh hô.

Trong hình chiếu hoàng cung đang tiêu tán, Nhân Hoàng cũng nhìn lại.

Dưới Hứa Thanh điều khiển, 100 vạn đạo hồn ti cấp tốc chuyển động trên màn trời, đan dệt thành một tòa lồng giam cự đại.

Tòa lồng giam này cực kỳ kinh người, phong tỏa hết thảy phương vi.

Tiểu Ảnh càng hợp lại hóa thành bóng mờ, không tiếc đại giới áp vào khe hở Thần Vực đang khép nhỏ lại, dùng thân thể lấp kín đường về, phòng ngừa thức ăn chạy trốn. Làm xong tất cả, trong mắt Hứa Thanh bốc lên hàn ý, tay phải giơ lên bầu trời và hung hăng bóp.

Lông giam bằng hồn ti lập tức co rút lại, trong chớp mắt từ to biến nhỏ, hóa thành một quả hắc cầu lớn cỡ nắm đấm, rơi thẳng đến trong tay Hứa Thanh.

Hứa Thanh một phát bắt được, không hê liếc mắt nhìn, cũng không cho đạo hôn ấy bất luận cơ hội truyền ra ý thức nào, năm ngón tay dùng sức, lần nữa bóp vào.

Oanh một tiếng, quả cầu do 100 vạn đạo hồn ti áp súc thành điên cuồng thôn phệ về sợi hồn thời gian bị bao phủ ở bên trong.

Tiểu Ảnh gấp gáp, vội vàng gia nhập, cuối cùng cắn được mấy cái, nó có lòng tiếp tục, nhưng mà tốc độ ăn của nó hiển nhiên không nhanh bằng hồn tỉ.

Trong chớp mắt, sợi hồn thời gian triệt triệt để để tan thành mây khói, không còn tôn tại. Ma lực lượng ẩn chứa bên trong nó tạo thành chất bổ dưỡng cũng vô cùng kinh người, Hứa Thanh có thể cảm nhận được hồn ti của mình rõ ràng đang phân liệt, bị sợi hôn nguyên chất nọ ảnh hưởng, xuất hiện thuế biến.

140 vạn, 160 mươi vạn, 180 vạn. . . Trong nháy mắt tiếp theo, theo hồn cầu nổ tung, 200 vạn hồn ti phô thiên cái địa, nhìn thấy mà giật mình.

Mà Hứa Thanh đứng dưới 200 vạn hồn ti, tóc dài phấp phới, tay áo bồng bênh, như thần như ma, khí thôn sơn hà.

Bạch Tiêu Trác, hình thần câu diệt!

Nhân Hoàng liếc mắt nhìn Hứa Thanh, hình chiếu hoàng cung hoàn toàn tiêu tán.

Cùng lúc đó, bên trong Trích Tinh lâu, Quốc sư ngóng nhìn Thái Học, nhắm nghiền hai mắt.
Bình Luận (0)
Comment