Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1667 - Chương 1849: Đăng Hỏa Hoa Khai (1)

Chương 1849: Đăng hỏa hoa khai (1) Chương 1849: Đăng hỏa hoa khai (1)Chương 1849: Đăng hỏa hoa khai (1)

Chuong 1849: Dang hoa hoa khai q)

Cuộc hỗn loạn trong Thái Học, cứ thế kết thúc.

Gương mặt của Đại Đế trên Cổ Hoàng Tỉnh chậm rãi trâm xuống, biến mất không thấy gì nữa, đầu pho tượng Đại Đế cũng chậm rãi quay lại, sừng sững trước cầu vồng, bất động như trước.

Hoàng cung phát sáng cũng trở về trạng thái bình thường.

Bên trong Hồng Trân Vong Tình Lâu, Ne Hồ Ly trong điện thờ từ đường khẽ cười một tiếng, nhắm hai mắt lại, hóa thành một bức tượng đất.

Bầu trời Thái Học, khe hở Thần Vực cũng hoàn toàn tan biến.

Mặc dù một màn hỗn loạn bởi vì luận đạo hình thành đã kết thúc, nhưng ảnh hưởng của nó cực lớn, cũng lưu lại lo lắng trong nội tâm của thế lực khắp nơi, đồng thời ảnh hướng đối với học sinh Thái Học càng vô cùng sâu xa.

Vô số học sinh, có mức độ thương thế khác biệt.

Vì vậy, trâm mặc và phức tạp đã trở thành không khí chính của Thái Học bây giờ, nhất là bầu trời Thái Học, một mảnh tàn phá, nhiều vị trí có thể thấy được điểm yếu.

Còn có một số nơi càng như là mặt băng hòa tan, xuất hiện ăn mòn giống hắc động, như vết loét trên làn da, không cách nào tự lành.

Mà mặt đất cũng không khá hơn chút nào, không nói thành tổ ong, nhưng mắt thường có thể thấy được rất nhiều khu vực đang sụp xuống.

Nhìn tổng thể, tràn đầy cảm giác tan tành.

Nhin qua hết thảy, hình như nếp nhăn trên mặt Phủ chủ Thái Học nhiều hơn một chút so với trước, lão than nhẹ một tiếng, giơ tay phải điểm một ngón tay lên bầu trời. "Trọng tốt"

Cùng phối hợp với Phủ chủ Thái Học, còn có phái chủ của tất cả lưu phái bên trong Thái Học, bao gồm cả phái chủ Dị Tiên Lưu cũng ở trong đó, lúc này từng người đều giơ tay phải lên, vận hành quyền hạn phái chủ Thái Học có được.

Trong khoảng thời gian ngắn, từng tòa tháp trắng tràn ra ánh sáng màu trắng, hình thành sóng khí khuếch tán đại địa, đồng thời cũng riêng phần mình bốc lên từng cột sáng, xông thẳng lên màn trời của Thái Học.

Trong nháy mắt tiếp theo, bầu trời xuất hiện rất nhiều phù văn ấn ký hình bát giác, lập lòe ánh sáng màu trắng, lan tràn trên bầu trời và trải rộng khắp mặt đất.

Những phù văn ấn ký này xếp lại với nhau, tạo thành một hình bát quái thật lớn.

Trong đó từng vòng vờn quanh, dựa theo quy luật nào đó chuyển động qua lại với nhau, mà từng vòng tuần hoàn nguyên vẹn, đều khiến cho không gian phá toái của Thái Học có phần được sửa chữa hồi phục lại.

Đại địa cũng là như thế, tương tự là bát quái trận, tương tự có từng vòng chuyển động.

Trong lúc thiên địa cùng vang lên tiếng ầm ầm, tốc độ khôi phục không gian của toàn bộ Thái Học cũng được tăng tốc, cho đến sau thời gian một nén nhang... Bầu trời nắng ráo sáng sủa, toàn bộ chỗ phá toái tan biến.

Đại địa không hạt bụi, toàn bộ mặt địa sụp xuống đều trở lại như cũ.

Hết thảy, đều trở vê giống như trước khi luận đạo.

"Luận đạo, kết thúc."

"Dị Tiên Lưu, thắng!"

Giữa không trung, Phủ chủ Thái Học đảo mắt nhìn qua toàn bộ học sinh, cuối cùng nhìn về phía đạo đài Dị Tiên Lưu, trọng điểm ánh mắt của lão là Hứa Thanh đã khoanh chân ngồi xuống. Trong mắt lão uan thâm sâu, ẩn chứa sắc bén, giống như có thể nhìn thấu nhân tâm.

Lời của lão, cũng hoàn toàn tuyên bố trận luận đạo này đã kết thúc.

Sau khi nói lời này, thân ảnh Phủ chủ bồng bềnh bước đi, ve phần Tam hoàng tử một mực đi theo sau lưng lão, nếu như đổi thành lúc trước, khi chưa thấy sự kiện vừa xong, nhiều nhất mặt ngoài mỉm cười, động viên một phen với nhiều người học sinh, sau đó sẽ rời đi.

Nhưng bây giờ, gã cung kính cúi đầu về chỗ Hứa Thanh trước, sau đó mới dám rời đi.

Mà sau khi hai người đó ra khỏi, trong Thái Học tạm thời yên tĩnh, tiếp theo bạo phát ra nhiệt liệt và tiếng hoan hô, tất cả âm thanh đều đến từ học sinh Dị Tiên Lưu.

Những học sinh này trước khi luận đạo, không dám nói là mình quen biết hay có quan hệ với Dị Tiên Lưu, bây giờ vô cùng kích động phấn khởi.

Bởi vì bọn họ biết rõ... Sau trận luận đạo này, Dị Tiên Lưu vừa đánh bại lại vạch trân Dung Thần Lưu, sẽ không còn trở ngại, nhất định một bước lên trời.

Đại thế của Dị Tiên đã đến.

Điểm này, cũng có thể thấy được một chút từ đạo cầu vồng lập loe bát phương trên đạo đài.

Thậm chí sau sự tình hôm nay, rất nhiều học sinh trung lập cũng càng hướng tới Di Tiên Lưu.

Nhưng so với việc Di Tiên Lưu tăng vọt, Dung Thần Lưu tư cách một phương thất bại, giờ phút này đã là mất sạch vận số, toàn bộ học sinh Dung Thần Lưu, từ cao tầng tới thủ tịch, xuống dưới là đệ tử bình thường, nội tâm đều lo lắng không yên lẫn mờ mịt, còn có người hối hận trong lòng.

Hết thảy tất cả, cuối cùng đều hóa thành phẫn nộ, phẫn nộ đối với Bạch Tiêu Trác. Tiếp theo bọn họ phải đối mặt, tất nhiên là Thái Học, thậm chí cả Hoàng Đô nhằm vào điều tra Bạch Tiêu Trác, nhất là đám cao tâng Dung Thần Lưu, một người cũng không thể trốn thoát, trừ phi bọn họ có thể qua được thẩm tra, nói cách khác, tử vong là kết quả khó tránh.

Sự thật cũng đúng là như thế, trong lúc tiếng hoan hô tăng vọt, hắc vệ của Thái Học cùng với thân vệ của Hoàng Đô đã cùng nhau đi đến.

Ở ngay trước mặt toàn bộ học sinh, mang đi toàn bộ cao tâng của Dung Thần Lưu.

Vả lại cưỡng chế phong ấn học sinh Dung Thần Lưu trở về, khiến cho bọn họ trong một đoạn thời gian về sau, chỉ có thể ở lại Thái Học, chờ đợi những đợt điều tra tiếp theo.

Mà tháp trắng Dung Thân Lưu, cũng tương tự Dị Tiên Lưu lúc trước, bị phong ấn!

Lúc này Hứa Thanh đứng lên, cùng phái chủ Dị Tiên Lưu và Trần Đạo Tắc đi xuống đạo đài, đám học sinh Dị Tiên Lưu túm tụm, một đường về tới tòa tháp trắng của Dị Tiên Lưu.

Ngoài tháp trắng, phái chủ Dị Tiên Lưu hít sâu, tuyên bố với học sinh, ngày mai Dị Tiên Lưu lại mở ra.

Trong tiếng hoan hô vô cùng nhiệt liệt, phái chủ Dị Tiên Lưu khom người cúi đầu về phía Hứa Thanh, Trần Đạo Tắc bên cạnh cũng là như vậy.

Hứa Thanh hiểu rõ, bọn họ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi mình, vì vậy hắn đi vào tháp trắng.

Hai người theo sau cùng bước vào, rồi cửa lớn tháp trắng chậm rãi đóng lại.

Những học sinh bên ngoài cũng biết hiện giờ không tiện quấy rây, vì vậy riêng phần mình kích động, cúng bái vê phía tháp trắng, sau đó lựa chọn rời đi.
Bình Luận (0)
Comment