Chương 1871: Gió bắt đầu thổi, gặp Thần Linh của Viêm Nguyệt (1)
Chương 1871: Gió bắt đầu thổi, gặp Thần Linh của Viêm Nguyệt (1)Chương 1871: Gió bắt đầu thổi, gặp Thần Linh của Viêm Nguyệt (1)
Chương 1871: Gió bắt đầu thổi, gặp Thân Linh của Viêm Nguyệt (1)
Lời của Thái Te vừa ra, toàn bộ hoàng cung lập tức yên tĩnh, trong nháy mắt tiếp theo, bầu không khí ngưng trọng bỗng nhiên dựng lên, từng đạo khí tức từ bạo phát ra từ trên người quần thần.
Giờ phút này, 13 vị Thiên Vương đều đã đứng lên, Thiên Hầu phía dưới cũng đồng dạng như vậy.
Đối với nhân tộc, vùng biên giới Tây Bắc có ý nghĩa cực kỳ trọng yếu, đó là địa phương giáp giới với Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc, đối mặt với một tộc quần cường hãn như thế, có thể nói là chỉ cần chạm một cái là phải phát động toàn thân.
Nhất là Tư Ách tộc, thân là một trong tam đại tộc phụ thuộc vào Viêm Nguyệt Huyền Thiên, nếu nói hành động của bọn họ không có cao tầng Viêm Nguyệt cho phép, chắc chắn là không thể nào.
Cho nên nếu như hơi không xử lý tốt chuyện này, chính là long trời lở đất.
Mặt khac. . . . Trên chiến trường Hắc Thiên, nguyên bản đại quân nhân tộc đang một đường hát vang, nhưng hôm nay có Bạch Trạch tộc gia nhập, khiến cho tình thế rõ ràng đã trở thành kiềm chế.
Đại quân nhân tộc bị giữ lại ở đó, tiến thối đều khó khăn.
Kể từ đó, bây giờ cục diện của nhân tộc đang cực kỳ bị động.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả quần thân trong cung điện, từ Thiên Vương cho tới đủ loại quan lại, đều riêng phần mình nhìn nhau, bởi vì thế lực bên trong nhân tộc hỗn tạp, gia tộc đông đảo, cho nên trên thực tế các phương bí mật nội đấu không ít.
Nhưng vào thời khắc này, những thần tử có mâu thuẫn sau khi ngóng nhìn qua nhau, đều thấy được quyết đoán trong mắt đối phương, không cần nói thẳng ra, người có thể một đường bước vào trong cung điện, tâm mắt cần thiết là có đủ.
Hết thảy tranh đấu lợi ích, tạm thời có thể đặt xuống, hết thảy những người lý niệm không hợp, trước tiên không cần lo lắng.
Tất cả thù oán riêng đều được ném qua một bên.
Bởi vì, nguy cơ ở vùng biên giới cùng với bên chiến trường Hắc Thiên tộc, lớn hơn mọi việc, cho nên vào thời điểm này tất cả mọi người đều hiểu rõ, bọn họ nhất định phải hợp thành một đoàn, nhất định phải không tiếc đại giới dung hợp lại với nhau.
Cá nhân cùng với hết thảy gia tộc, đều không trọng yếu.
Nếu như nhân tộc không còn, lợi ích nhiều hơn nữa để làm gì?
Về phần tìm ngoại tộc nương tựa, cõi lòng của mọi người trong triều đình không cách nào tiếp nhận. Vì vậy, trong triều đình lập tức truyền ra từng đạo âm thanh xin chiến.
"Bệ hạ, ta nguyện xin chiến, đi tới vùng biên giới Tây Bắc, trợ giúp Trấn Viêm Vương một tay!"
"Bệ hạ, trong gia tộc thần có tám vạn tử sĩ riêng, nguyện đích thân dẫn dắt đến Hắc Thiên tộc, chiến đấu vì nhân tộc tal"
"Be hạ, hành quân tiêu hao vật tư cực lớn, chúng ta nguyện ý nộp gia sản lên trên, hết thay. . . . . Lấy chiến tranh làm cân nhắc đầu tiên!"
"Hạ Huyền Ngũ Cung, toàn lực ứng phó, duy trì vận hành chiến tranh."
"Cũng được, mặc dù lão phu không thích Đông Đỉnh Vương, mâu thuẫn với gã cũng nhiều, nhưng hiện tại. .. Ta sẽ tự mình đi đến Hắc Thiên tộc, cam nguyện làm sĩ quan phụ tá cho Đông Đỉnh Vương!"
Tiếng thỉnh chiến và giúp đỡ, vang vọng trong cung điện.
Hứa Thanh nghe những lời này, nội tâm của hắn bỗng dâng lên gon sóng, lại còn càng lúc càng lớn, bởi vì hắn hiểu, những gì bọn họ nói không phải là hư giả.
Bọn họ thật sự nghĩ như vậy, cũng muốn đi làm như thế.
Việc này, vượt ra khỏi tiên đoán của Hứa Thanh, hắn vốn tưởng rằng bên trong Hoàng Đô là một mảnh hỗn loạn, tuy có Nhân Hoàng trấn áp nhưng thế lực bí mật khắp nơi vẫn không ngừng nội đấu, bầu không khí tràn ngập một mảnh xấu xa.
Cho nên một màn trước mắt khiến cho hắn cực kỳ xúc động.
"Đây, là một mặt khác của nhân tộc sao?"
Hứa Thanh thì thào trong đáy lòng.
"Lúc không có nguy cơ bên ngoài, tất cả mọi người đều tranh đoạt vì lợi ích riêng của mình, giống như mỗi một vị đều lòng dạ khó lường, vả lại vô cùng dối trá che giấu đi bộ mặt hám lợi của bản thân, nhưng một khi gặp phải nguy CƠ......
"Tất cả mọi người và toàn bộ thế lực, lại có thể lập tức bỏ xuống hết thảy, bện thành một cỗ dây thừng. ... "
Sắc mặt của Hứa Thanh thay đổi.
Nhưng mà bây giờ cũng chỉ là ngôn từ, không biết cuối cùng tới khi hành động, liệu có phải thật sự như thế không, nhưng cảm giác của hắn tự nói với mình, khả năng đại khái đúng là như vậy.
Không chỉ là quân thần triều đình mở miệng, Hoàng tử trong đám người cũng nhao nhao di ra.
Ngũ hoàng tử cất bước đi nhanh đến trước điện, cúi đầu về phía Nhân Hoàng.
"Phụ hoàng, xin đồng ý cho ta lập tức trở về Bắc cảnh!"
"Phụ hoàng, hài nhi nguyện ý đi đến Hắc Thiên tộc, cùng bọn họ đồng cam cộng tử, lấy thân phận Hoàng tử, chấn sĩ khí của nhân tộc tal" Tứ hoàng tử hít sâu, đồng dạng cúi đầu, giờ khắc này gã cũng đích xác là nghĩ như vậy, về phần tranh đoạt giữa những hoàng tử, mặc dù còn có, nhưng theo chiến tranh đến, phương hướng đã cải biến.
Không còn so xem ai sai ai đúng, bây giờ thứ được so chính là... Ai có công!
Tam hoàng tử, Thập hoàng tử, còn có An Hải công chúa cùng với hoàng tử khác từng người đều như vậy, lần lượt đi đến mở miệng.
Ninh Viêm cũng ở trong đó, giờ phút này lớn tiếng xin chiến.
"Bệ hạ, ta nguyện đi đến Hắc Thiên tộc!"
Nhân Hoàng cũng không thấy ngoài ý muốn, tự nhiên gã biết được bộ dạng của nhân tộc, đây là lý do tại sao gã cho phép mọi người nội đấu, cũng là đạo quân vương của gã.
Cho nên gã ngẩng đầu, nhìn về phía Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, trong mắt dần dần lộ ra vẻ thâm sâu.
Đáy lòng có tiếng than nhẹ vang vọng.
"Tới hơi nhanh."
Tiếng than nhẹ này chỉ có một mình Nhân Hoàng có thể nghe, người ngoài nhìn tới vĩnh viễn đều là biểu cảm không có biến hóa quá lớn, bởi vì cái vị trí này của gã, nét mặt luôn bị tất cả mọi người chú ý, bất kỳ một dấu vết thay đổi nào, đều sẽ khiến cho mọi người sinh ra vô số liên tưởng.
Một người khi đi đến địa vị trí cao chính là như vậy, có chút thời điểm, biểu cảm cùng vẻ mặt cũng là một bộ phận của đạo quân vương.
"Lời của các khanh, trâm đã nghe thấy."
"Thượng Huyền Ngũ Cung nghe lệnh."
Nhân Hoàng bình tĩnh mở miệng.
Chúng tu Thượng Huyền Ngũ Cung trong đám triều thần lập tức đi ra, chắp tay cúi đầu. Đồng thời tổng bộ của Thượng Huyền Ngũ Cung bên trong Hoàng Đô cũng có năm đạo thân ảnh mênh mông sừng sững hiện ra, cùng nhau khom người.