Chương 1870: Huyền điểu huyết sắc (2)
Chương 1870: Huyền điểu huyết sắc (2)Chương 1870: Huyền điểu huyết sắc (2)
Chương 1870: Huyền điểu huyết sắc (2)
Đồng thời những sợi xích xoay tròn quanh Hứa Thanh cũng tương tự như thế.
Bao gồm cả bảy thân ảnh của Ngũ hoàng tử giữa không trung, toàn bộ đều tiêu tán cùng với mảnh không gian này.
Vật đổi sao dời, khung cảnh hoàng cung lại chiếu vào trong mắt Hứa Thanh.
Ngũ hoàng tử đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, trong mắt vô thần, không hề nhúc nhích.
Gã đã mất hồn, giờ phút này chỉ còn thân thể tồn tại, trở thành người đần độn không có linh hồn.
Mà Hứa Thanh, từ đầu đến cuối đều ngồi trên ghế, vẻ mặt không có quá nhiều biến hóa, đang cúi đầu nhìn qua lòng bàn tay của mình.
Không chỉ riêng hắn đang nhìn, trong đại điện, ánh mắt của tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hội tụ tới đó.
Trong lòng bàn tay của hắn, là hồn của Ngũ hoàng tử.
"Cổ Việt Khánh Ky, ngươi thân là hoàng tử, trấn thủ biên cương cống hiến đối với nhân tộc không nhỏ, cũng không có lỗi lớn, cho nên, ta không làm khó ngươi.
Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
"Ta chỉ lưu lại một đạo pháp thuật của ngươi, bất cứ khi nào ngươi cho rằng có thể chiến thắng ta, liền tới lấy đi!"
Trong lúc nói, Hứa Thanh vung tay phải lên, hôn của Ngũ hoàng tử trong lòng bàn tay lập tức chia làm mấy sợi, bay thẳng đến thân thể Ngũ hoàng tử phía dưới, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc bình tro cốt, bị Hứa Thanh câm chặt trong lòng bàn tay, sau đó thu hồi lại.
Mà Ngũ hoàng tử phía dưới cũng toàn thân chấn động, trong mắt lộ ra một tia mờ mit rất nhanh khôi phục lại, vẻ phức tạp nhìn về phía Hứa Thanh, gã tram mặc một chút sau đó khom người cúi đầu, lui ra phía sau vài bước, đi tới vị trí của mình trong đại điện, nhắm nghiền hai mắt.
Đại điện hoàn toàn yên tĩnh, suy nghĩ trong lòng mọi người hình thành gợn sóng lớn, vang vọng trong thức hải.
Chuyện hôm nay, khiến cho đánh giá của những nhân tộc quyền quý nơi đây đối với Hứa Thanh, lại thêm vài phần sắc thái thần bí, thật sự là một màn hóa thiên địa thành mặt nước sau đó vớt linh hôn ra, làm cho người ta một loại cảm giác khó lý giải.
"Trừ phi tu vi vượt qua Hứa Thanh rất nhiều, hoặc là có được bảo vật đặc thù.... -
"Loại thần thông này, đạo uẩn sâu xa, càng hiện ra cảm giác cổ xưa, hẳn không phải là đạo pháp cận đại."
"Lấy trình độ mênh mông của thân thông đó, từ xưa đến nay, nếu như đã từng xuất hiện qua, không thể nào không có dấu vết lưu lại.... -
Mọi người trong đại điện nhao nhao như có điều suy nghĩ, có người nghĩ tới Hạ Tiên Cung.
"Đạo pháp này, có tên không?" Phía dưới Nhân Hoàng, bên trong Thiên Vương tham dự triều hội, có một vị nữ tu Thiên Vương thân mặc đạo bào, tướng mạo mơ hồ, không thấy rõ cụ thể bộ dạng, bỗng nhiên mở miệng.
Trong lúc nói, ánh mắt nàng cũng rơi vào trên người Hứa Thanh.
"Tỉnh Trung Lao Nguyệt."
Thần sắc của Hứa Thanh như thường, truyền ra giọng nói trâm thấp.
"Tên rất hay."
Vị nữ tu Thiên Vương khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Mà trận triêu hội này tiến hành cho tới bây giờ, cũng đã đến khâu cuối cùng. Vì vậy Thái Te chủ trì triều hội nhìn qua sắc trời bên ngoài, sau đó nói với quần thần bên trong đại điện.
"Chư vị, có việc mở tấu, vô sự bãi triều."
Mọi người nhao nhao cúi đầu.
Thái Tể đảo mắt nhìn về phía Nhân Hoàng, đợi một chút.
"Như vậy. . -"
Thái Tể gật đầu, vừa muốn mở miệng tuyên bố triều hội hôm nay kết thúc, nhưng vào lúc này, bầu trời bên ngoài Hoàng Đô bỗng xuất hiện một đạo cầu vồng huyết sắc kinh thiên động địa, hiển lộ trong mắt chúng sinh.
Đâu tiên là thấy, sau đó mới vang ra tiếng gâm rú bén nhọn chấn động núi sông.
Tiếng gam này vang dội tột cùng, rơi vào trong tai chúng sinh Hoàng Đô, hình thành một loại nổ vang, thậm chí đại địa của Hoàng Đô cũng bị nó làm cho chấn động. Nó từ phía chân trời cấp tốc bay đến hoàng cung, tốc độ cực nhanh, như là dịch chuyển, kỳ thế lay thân, giống như hết thảy trận pháp và trở ngại đều không có ảnh hưởng với nó chút nào.
Thậm chí đại trận Hoàng Đô chẳng những trực tiếp cho nó đi qua, lại càng thêm gia trì cho nó, khiến cho tốc độ của nó nhanh hơn vài phần.
Thậm chí bên trong cầu vồng huyết sắc còn ẩn chứa khí tức Thự Quang Chi Dương, làm cho người ta sinh một loại cảm giác không cách nào đối kháng, không cách nào chặn đường, nếu như cưỡng ép đụng chạm, nhất định long trời lở đất, song phương đều tan thành mây khói.
Mà sự xuất hiện của nó cũng lập tức khiến chúng thần trong hoàng cung phát hiện, Nhân Hoàng chợt ngẩng đầu, thần sắc hiếm thấy xuất hiện biến hóa rõ rệt.
Bởi vì trong nhân tộc, có một loại phương thức đưa tin cấp bậc cao nhất, đó là dùng huyền điểu huyết sắc để chở, có thể trong bất luận phạm vi nào của nhân tộc, bỏ qua khoảng cách, lập tức truyền tin tức tuyệt mật quay lại.
Mà cầu vồng huyết sắc đang xuất hiện ở chân trời, chính là loại tin tức đó.
Toàn bộ Thiên Vương lập tức bộc lộ khí tức, toàn bộ Thiên Hầu đều lập tức đại biến, những thần tử khác cũng riêng phần mình thay đổi sắc mặt, đồng loạt quay đầu nhìn ra ngoài hoàng cung, một khắc sau, đạo cầu vồng huyết sắc cùng âm thanh bén nhọn dồn dập vọt vào trong hoàng cung, hóa thành một con huyền điểu huyết sắc rơi vào bàn tay của Nhân Hoàng.
Trên người lóe lên tia máu, hóa thành một khối ngọc giản huyết sắc.
Nhân Hoàng ngóng nhìn, sau khi cảm giác, sắc mặt chậm rãi âm trầm, một cỗ cảm giác áp lực lan tràn ra toàn bộ hoàng cung, tâm thân mọi người nhao nhao chấn động.
Cùng lúc đó, càng nhiều huyền điểu huyết sắc hơn nữa xuất hiện ở chân trời, lần lượt bay tới.
Tổng cộng chín đạo, toàn bộ bay vào trong hoàng cung, hóa thành ngọc giản tương tự ở bốn phía quanh Nhân Hoàng, trong đó có một khối sau khi Nhân Hoàng nháy mắt, đã rơi vào trong của tay Thái Tể.
Thái Tể một phát bắt được, sau khi cảm giác, trong hai mắt lập tức tuôn ra tỉnh mang, gắt gao câm chặt, trong miệng truyền ra âm thanh khàn khàn.
"Tư Ách tộc trong tam đại tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt Huyên Thiên, cử đại quân xâm nhập vùng biên giới Tây Bắc của tộc ta, khởi xướng chiến sự!"
"Đồng thời, Bạch Trạch tộc phụ thuộc Viêm Nguyệt cũng huy động lực lượng toàn tộc, truyền tống đến trên chiến trường của ta cùng Hắc Thiên tộc, gấp rút tiếp viện Hắc Thiên, Đông Đỉnh Vương Thống Soái cuộc chiến Hắc Thiên bị thương nặng." "Bên chiến trường Hắc Thiên của chúng ta đang tràn đầy nguy cơ, vùng biên giới Tây Bắc cũng nguy cơ trùng trùng.'