Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1687 - Chương 1869: Huyền Điểu Huyết Sắc (1)

Chương 1869: Huyền điểu huyết sắc (1) Chương 1869: Huyền điểu huyết sắc (1)Chương 1869: Huyền điểu huyết sắc (1)

Chương 1869: Huyền điểu huyết sắc (1)

Giọng nói của Hứa Thanh giống như cách biệt năm tháng, lại tựa như lan tràn ở dưới nước, vang vọng trong khắp không gian.

Từng chữ, đều mang theo đạo ý, sau khi tổ hợp cùng một chỗ, lại tựa như trở thành một giọt nước khai phá đạo pháp thân bí, rơi xuống trên mặt nước.

Hóa thành một tiếng thanh thúy.

Đông...

Âm thanh này vang vọng, đồng thời tạo ra từng mảnh rung động, xuất hiện ở trong không gian, khuếch tán vê bốn phía.

Trong lúc bất tri bất giác, nơi đây..... Đã trở thành mặt nước.

Mà Ngũ hoàng tử trên mặt nước, toàn bộ tám thân ảnh của gã đều lắc lư, trên mặt lộ ra vẻ chấn động, nội tâm càng là xuất hiện vô vàn sóng lớn.

Trước giờ gã chưa từng gặp qua thần thông nào như thết

Cho nên gã cũng không hề có cảm thụ tương tự, nhưng gã có thể cảm giác được, khí tức xuất hiện trong mảnh không gian lúc này là to lớn cùng cực, thậm chí cho gã một loại cảm giác đạo nguyên.

Mà thứ khiến cho nội tâm của gã nổ vang lớn nhất, đó là gã phát giác được, trong nháy mắt mình đã mất đi hết thảy khả năng di chuyển, gã không thể nhúc nhích thân thể một chút nào, tu vi và pháp thuật cũng vậy, giống như bị ngưng kết, toàn bộ mọi thứ của gã đều bất động.

Biểu cảm chan động bị ngưng lại, dường như đã trở thành vĩnh hằng.

Chỉ có suy nghĩ còn có thể chuyển vận, nhưng vu sự vô bổ, mà ngay sau đó, theo giọng nói của Hứa Thanh lần nữa truyền đến, một màn khiến cho gã càng thêm hoảng sợ xuất hiện.

"Trong giếng có vạn vật, bao hàm hết thảy thần thông, hết thảy pháp bảo, hết thảy hình thái, đều tồn tại ở trong giếng này. .. Cũng bao gồm ngươi chân chính."

Trong lúc tiếng nói vang vọng, mặt nước rung động càng nhiều, trong mắt Ngũ hoàng tử, gã nhìn thấy trong mặt nước dưới chân thình lình xuất hiện thân ảnh của mình.....

Không chỉ có thân ảnh của gã, còn có tất cả pháp bảo, thậm chí càng có hỏa diễm thiêu đốt ở bên trong, đó là pháp thuật của gã.

Không chỉ như thế, vô số pháp thuật, bao hàm sở tu cả đời của gã.

Thậm chí còn có hết thảy quy tắc và pháp tắc gã cảm ngộ Thiên Đạo, dù là tế đàn cùng với bình tro cốt cũng đều hiển lộ ra ở bên trong.

Hết thảy bí mật của gã, toàn bộ mọi vật, bất kể thuật hư ảo hay là vật chân thật, đều xuất hiện ở trong mặt nước. Một màn này hoàn toàn khiến cho nội tâm của Ngũ hoàng tử nổ vang, gã lập tức đoán được... một khi chính mình trong mặt nước nhận lấy bất cứ tổn thương nào, tất nhiên sẽ hiệu dụng tới trên bản thể.

Dự cảm đó khiến cho gã muốn thử vùng vẫy thoát khỏi, nhưng giờ khắc này, hết thảy mọi cử động của gã đều không có chút tác dụng.

Bản thân gã trong mặt nước càng dần càng rõ ràng.

Cùng lúc đó, một trận chiến của gã cùng với Hứa Thanh, nhìn như ở trong một không gian đơn độc, nhưng trên thực tế vẫn đang phát sinh ở trong hoàng cung như cũ, chẳng qua bởi trận pháp của hoàng cung can thiệp, bị kéo giãn ra vô hạn.

Thế nên, tất cả mọi người trong hoàng cung đều có thể nhìn thấy nguyên vẹn trận chiến của hai người.

Bọn họ nhìn thấy thi hỏa quỷ dị của Ngũ hoàng tử, cũng nhìn thấy bình tro cốt biến thành khóa sắt kỳ dị, càng thấy được một màn Ngũ hoàng tử muốn rút hôn của Hứa Thanh.

Đồng dạng, bọn họ cũng nhìn thấy Hứa Thanh ra tay.

Hôm ấy luận đạo, mặc dù Hứa Thanh cũng động thủ, nhưng hắn chỉ thể hiện ra hình thái Thần Linh mà thôi, so với hôm nay, pháp thuật mà hình thái Thần Linh thể hiện ra khiến cho nội tâm của rất nhiều người xuất hiện gợn sóng.

Tam sơn phủ xuống chỉ là một trong gon sóng.

Dau sao ngày đó Hứa Thanh ra tay cùng tiểu hồ điệp, có rất nhiều người đều cảm nhận được.

Còn thứ chân chính khiến cho bọn họ xuất hiện gợn sóng, là đạo pháp thuật xuất hiện lúc này.

Thuật này, chưa có ai thấy!

13 vị Thiên Vương cũng đều thay đổi sắc mặt, Nhân Hoàng chỗ đó hơi rướn người ra, trong mắt lộ ra một tia quang mang kỳ di.

Dưới mọi người chú ý, trong không gian, giọng nói bình tĩnh của Hứa Thanh vang vọng.

"Gã, chính là ngươi."

Một khắc bốn chữ này truyền ra, trong đầu Ngũ hoàng tử ù ù, thế giới trước mắt trong chốc lát bắt đầu mơ hồ, tựa như có nước chảy xối qua, che đậy toàn bộ, biến thành mơ hồ.

Mà trong lúc mơ hồ, ở trong mắt của gã, bản thân mình vẫn không hề nhúc nhích như cũ, nhưng bên cạnh lại không còn xuất hiện pháp thuật quy tắc cùng với pháp bảo giống như lúc trước.

Phát hiện này khiến cho nội tâm của Ngũ hoàng tử chấn động, gã lập tức nhận ra. . . thứ mình nhìn, đã không phải là bản thân trong mặt nước.

Đó là bản thể ngoài mặt nước.

Trong lúc bất tri bất giác, ý thức của gã đã không còn ở trong thân hình ngoài mặt nước, ma da. . . . . Dung nhập vào thân ảnh bên trong mặt nước.

Không cách nào chống cự, không cách nào ngăn cản!

Nhận thức này khiến cho nội tâm Ngũ hoàng tử bốc lên vô tận suy nghĩ, gã không cam lòng, nhưng gã không có bất luận phương pháp nào để hóa giải, gã muốn vùng vay nhưng lại không có chút ý nghĩa.

Cho đến khi gã nhìn thấy một cánh tay.

Hứa Thanh giơ tay lên, nhẹ nhàng vớt ve phía mặt nước.

Động tác vô cùng đơn giản này ẩn chứa đạo pháp vô hạn, lại không có bất kỳ tia khí tức pháp thuật nào, khiến cho người ta có một loại cảm giác phong khinh vân đạm.

Trên thực tế, cũng đúng là như vậy.

Đối với Hứa Thanh mà nói, sau khi cảm ngộ Tỉnh Trung Lao Nguyệt có thể vớt trăng trong lòng mình, việc vớt hồn của người khác đối với hắn đã là vô cùng đơn giản.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, hắn cũng đang suy tư những biến hóa khác của Tỉnh Trung Lao Nguyệt.

Từ trên trình độ nhất định, đạo pháp này có thể vớt vạn vật trong thiên địa, không phải cực hạn là trăng.

Trăng, cũng chỉ là một ví dụ đặc biệt mà thôi.

Cho nên, giờ phút này hắn thong dong giơ tay lên, thò vào trong nước, đưa về phía Ngũ hoàng tử trong mặt nước, nhẹ nhàng chụp tới, trong lúc giọt nước tung bay, hồn của Ngũ hoàng tử xuất hiện ở trong lòng bàn tay Hứa Thanh.

Hơi hơi thu lại.

Mảnh không gian này nổ vang, lập tức tan vỡ, tiếp theo những sợi dây xích xương phong tỏa hồn ti của Hứa Thanh cũng ngay tức khắc mất đi người điều khiển, chia năm xẻ bảy.
Bình Luận (0)
Comment