Chương 1877: Tiểu Thanh, ngươi đang làm gì thế? (1)
Chương 1877: Tiểu Thanh, ngươi đang làm gì thế? (1)Chương 1877: Tiểu Thanh, ngươi đang làm gì thế? (1)
Chương 1877: Tiểu Thanh, ngươi đang làm gì thế? (1)
"Tiểu Thanh, ngươi thất thần cái gì đấy, lúc mới đi vào cấm khu ta đã cảm nhận được ấn ký của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, hẳn là cấm khu này đã có người xác định thành vật riêng rồi."
Đội trưởng cố nén cảm giác ngứa cùng với đau nhức do sưng trên người, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ngươi nhanh lên, ta nói cho ngươi biết nha tiểu Thanh, cảm giác này thật thoải mái, càng mãnh liệt đại biểu hiệu quả gia trì cho thân thể càng hoàn mỹ."
"Khâu thứ nhất của trận đại săn bắn lần trước của Viêm Nguyệt thì ta đã ăn phải thiệt thòi, ngươi biết vì sao gọi là thiên tháp địa không, là màn trời trong phạm vi mười vạn dặm ngoài Thần Sơn hạ xuống, bất luận tu vi, trấn áp trên thân của mỗi một người."
"Đây là khâu thứ nhất, trong đó còn có du loại đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, tóm lại chính là đủ loại phương thức xuất hiện ở trên thân của ngươi, khiến cho ngươi đau đớn nửa bước khó đi."
"Lúc ấy ta quá gầy, cũng không có chuẩn bị thân thể quá nhiều, đau đớn khiến ta xém chút nữa hôn mê, nhưng ta nhìn thấy một số tên khổng lồ cùng tu sĩ thân thể cường hãn, bọn họ có được ưu thế không nhỏ trong cửa này."
"Cho nên về sau ta cũng bắt đâu cân nhắc phương pháp, cuối cùng năm đó ta đã tìm được cấm khu này, đám muỗi biến dị ở nơi đây, nếu có thể kháng trụ độc tố của chúng nó, như vậy thân thể sẽ được gia trì trong thời gian ngắn."
"Hơn nữa sẽ khiến cho người dân dần mất đi cảm giác đau, vô cùng thích hợp với khâu thứ nhất, đáng tiếc đời đấy của ta chết thảm, không có cơ hội."
"Tin tưởng ta, tiểu Thanh." Đội trưởng vừa mở miệng vừa van hành tu vi, cuối cùng đám muỗi ngoài thân thể từng con rơi xuống đất tử vong, hiển nhiên là bị bản thân y độc chết.
Nhưng đội trưởng rất cố chấp, y cảm thấy trạng thái bây giờ chưa đủ, vì vậy lại hấp dẫn thêm một đàn nữa bay tới.
Mắt thấy như vậy, Hứa Thanh nhớ lại các khâu trong đại săn bắn mà Nê Hồ Ly tự nói với mình, so sánh với lời của đội trưởng, Hứa Thanh cảm thấy... Ne Hồ Ly càng đáng tin cậy hơn.
Mà đội trưởng nơi đây, Hứa Thanh cảm giác có thể là y quá đắm chìm trong kinh nghiệm lúc trước, không biết quy tắc đã thay đổi, dẫu sao nhân tộc cách Viêm Nguyệt quá xa xôi, tin tức cũng tương đối kín khó tiếp cận.
Muốn biết trước, trừ phi là tới dò hỏi trực tiếp tộc quần tổ chức hoặc liên quan chính đến đại săn bắn, bằng không mà nói, vẫn có không ít khó khăn.
Vì vậy Hứa Thanh há to miệng, dự định nói với đội trưởng tin tức về các khâu mình được biết từ chỗ Ne Hồ Ly, nhưng ngay khi hắn muốn nói, đội trưởng bên đó giơ tay lên ném ra một bình thuốc tới trước mặt Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh, cũng đừng nói đại sư huynh không thương ngươi, đây là sự quan tâm của ta, ngươi mở ra có thể giống như ta, thu hút đám muỗi tới."
"Hơn nữa mùi thơm lạ lùng trong bình đan ấy, chính là thứ ta chuyên môn chuẩn bị cho ngươi, của ta thu hút muỗi cái, ngươi thu hút muỗi đực, ha ha ha."
Đội trưởng toàn thân sưng vù, nháy mắt về phía Hứa Thanh, bộ dạng xấu xa, chỉ là da mắt của y cũng đã sưng hết lên rồi, sau khi nháy một cái, không mở ra được nữa...
Hứa Thanh nhìn bình thuốc trên tay, lại nhìn đội trưởng một chút, cất kỹ bình thuốc, lời nói sắp sửa ra khỏi miệng cũng nuốt xuống, hắn không có ý định nói với đội trưởng tình huống thật. Ma quay nguoi di ve phia cam son huyết sắc, hắn ngẩng đầu nhìn qua ngọn núi, hít sâu rồi giơ tay phải lên, trực tiếp đặt lên trên núi đá.
Tu vi toàn thân lập tức bộc phát, hình thành khí tức kinh khủng bao phủ ngọn núi, khiến cho cả tòa cấm sơn chấn động, càng có âm thanh nổ tung vang vọng.
Những con muỗi ở trên bị chấn kinh, biến thành từng mảnh đen kịt bay lên che phủ màn trời, khiến cho cấm khu vốn âm u nay càng thêm lờ mờ.
Tiếng vù vù cũng thoáng cái tăng vọt lên, khiến người ta nghe thấy mà giật mình.
Một màn này đập vào trong mắt đội trưởng, chú ý thấy Hứa Thanh không thu hút đám muỗi tới, nội tâm của đội trưởng không khỏi kinh ngạc.
"Ồ, ngươi muốn làm gì thế?"
Hứa Thanh không nói chuyện, hắn vận hành tu vi, 200 vạn hồn ti trong cơ thể cũng đang nhanh chóng hoạt động, sau đó từng cái lao ra từ trong thân thể.
Từ xa nhìn lại, từng đám hồn ti giống như nối tiếp bau trời, đưa tới vô số tia chớp sấm sét, cuối cùng hóa thành vòng xoáy, quấn quanh ở bốn phía ngọn núi, tạo thành man lực.
Như một bàn tay khổng lồ đến từ hư vô, chụp lấy ngọn núi sau đó hung hăng kéo một cái.
Muốn nhấc nó từ dưới mặt đất lên.
Thân núi lay động khiến mặt đất rung động lắc lư, cấm khu nổ vang.
Đội trưởng muốn trợn to mắt nhưng lại không làm được, nội tâm nổi sóng, trong lòng càng xuất hiện hồ nghi.
Y vừa muốn mở miệng, nhưng một tiếng nổ vang lớn như là thiên lôi bỗng truyền ra từ trong thân núi, ngọn núi lay động kịch liệt, dưới 200 vạn hồn ti chụp lấy, mặt đất bên dưới xuất hiện vỡ vụn.
Ngọn núi bị nhấc lên bảy tấc! Chất lỏng màu đen như máu từ giữa thân núi cùng đại địa lan tràn ra ngoài, nếu như là nằm rạp xuống mặt đất nhìn tới, có thể thấy giữa thân núi cùng mặt đất lại có vô số sợi tơ máu thịt màu đen.
Càng có một số xương cốt tôn tại.
Ngọn núi nơi đây, rõ ràng chính là thân thể của cấm khul
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, phát hiện này khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Mà núi trong cấm khu, có trọng lượng lớn hơn bên ngoài rất nhiều, sau khi Hứa Thanh cảm giác, hiểu biết của hắn đối với cấm khu lại nhiều thêm một chút.
Mặt khác, bản thân ngọn núi tồn tại uy áp, nếu muốn nhấc lên thì khó khăn không nhỏ.
Còn nữa chính là, dị chất ở bên trên cũng bởi vì bị giơ lên mà tản ra càng nông đậm hơn.
Mà quan trọng nhất, là quan hệ của ngọn núi này cùng cấm khu, nó thuộc về một bộ phận của cấm khu, nếu muốn lấy đi thì không khác gì như cắt thịt kẻ sống vậy.