Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1694 - Chương 1876: Hành Trình Tới Viêm Nguyệt (2)

Chương 1876: Hành trình tới Viêm Nguyệt (2) Chương 1876: Hành trình tới Viêm Nguyệt (2)Chương 1876: Hành trình tới Viêm Nguyệt (2)

Chương 1876: Hành trình tới Viêm Nguyệt (2)

Đại hoàng tử càng không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng.

"Giương cao lá cờ của nhân tộc."

Lời nói vừa ra, một mặt cờ cực lớn bỗng nhiên được treo lên trên thuyền lớn, phiêu động theo gió, tràn ra uy áp kinh khủng.

Trên lá cờ miêu tả bức họa Nhân Hoàng các thời kỳ từ Huyền U Cổ Hoàng đến nay.

Mỗi một người, đều mang theo uy nghiêm.

Một khắc xuất hiện, thiên địa cũng trở lên tối sam lại.

Cùng lúc đó, bảy con kim long trước thuyền đồng thời truyền ra tiếng rồng ngâm, tốc độ thoáng cái tăng vọt, hóa thành cầu vồng màu vàng tan biến ở phía chân trời. Đường xá đi đến trung tâm Viêm Nguyệt rất là xa xôi, khoảng cách đại vực lại nhiều, dù là kim long kéo thuyền lớn có thể không ngủ không nghỉ, tu sĩ ở trên cũng có thể như thường, nhưng có chút khu vực nhất định phải hạ xuống, tiến hành thủ tục qua cửa cần thiết.

Nếu như thay đổi thành những người khác đi sứ, trong quá trình này sẽ có khó khăn không nhỏ, mặc kệ là bị làm khó dễ hay là kéo dài thì đều có thể phát sinh, nhưng đối với Đại hoàng tử mà nói, những việc đó sẽ không xuất hiện.

Mặc dù thân phận của gã bên trong nhân tộc không được coi trọng, nhưng bên Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc lại không giống vậy.

Một nửa huyết mạch bổn tộc Viêm Nguyệt khiến cho khi gã đi tới Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, phần lớn những tộc quân phụ thuộc sau khi gặp phải, đều bởi vì huyết mạch mà cúng bái.

Cho nên sau khi rời khỏi khu vực nhân tộc, khí tức trên thân Đại hoàng tử cũng nhiều hơn một chút cảm giác tu do.

Mà sau mấy lần hạ xuống đất để thông hành, cũng cho đội trưởng bên đó cơ hội rời đi, cuối cùng sau khi đi qua bốn vực, trong một lần nghỉ ngơi và hồi phục, đội trưởng ẩn nấp khí tức, lặng yên rời khỏi thuyền lớn.

Về phần sau khi rời đi sẽ bị điều tra, hiển nhiên đội trưởng không quan tâm, một đường bí mật đi mấy canh giờ rồi y há to miệng phun ra, thân ảnh Hứa Thanh lập tức bay ra từ bên trong.

Một khắc rơi xuống đất lại hóa thành bình thường, lúc quay đầu trên mặt đội trưởng đã hiện ra vẻ đắc ý trước sau như một, ngạo nghễ mở miệng.

"Thế nào, lần này đại sư huynh của ngươi có đáng tin cậy hay không!"

"Nếu không phải lo lắng đội ngũ của Đại hoàng tử đến trung tâm của Viêm Nguyệt quá mức dễ làm người khác chú ý, ta còn dự định theo gã đi cả một đường luôn.” Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, biết rõ đối phương đang chờ điều gì, thế là phối hợp hiện ra một ánh mắt kính nể.

Đội trưởng càng vui vẻ hơn, vỗ vỗ ngực.

"Tiểu Thanh, đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm cấm khu, ngươi còn không biết các khâu trong đại săn bắn chứ gì, ta hiểu rất rõ."

"Trong đại săn bắn có ba khâu, để ta nói từng khâu cho ngươi biết, năm đó ta đã đích thân trải qua những thứ này."

"Khi đó chỉ thiếu chút nữa thì ta chính là Huyên Thiên Tướng rồi, không đề cập tới chuyện nhỏ nhặt này nữa, ta nói cho ngươi biết, khâu thứ nhất là có liên quan cùng cấm khu."

"Vâ phần tư cách cũng đơn giản, chữ 'Vô Tự Thạch Thư' có thể giúp chúng ta cải biến khí tức, đến lúc đó giết chết hai tên không vừa mắt, tiếp nhận là được."

"Mà sở dĩ ta lựa chọn nơi đây, cũng bởi vì trong vực này có một cấm khu đặc thù, có thể phù hợp yêu cầu của khâu thứ nhất, tới, đi theo ta."

Đội trưởng tỏ ra hiểu rất rõ, nói xong thân thể nhoáng một cái, vội vã bay đi.

Hứa Thanh mắt thấy như vậy, đáy lòng cũng có cảm giác lần này đội trưởng chuẩn bị, khác biệt cùng với những lần trước kia.

"Đúng là đáng tin cậy hơn rất nhiều."

Nhưng ấn tượng trường kỳ vẫn khiến cho Hứa Thanh bán tín bán nghi.

Cho đến một đường bí mật theo đội trưởng đi mấy ngày trong đại vực lạ lãm, khi thấy một mảnh cấm khu màu đỏ rất xa, nhìn qua ngọn núi huyết sắc sừng sững bên trong, Hứa Thanh mới thật sự cảm giác đội trưởng lần này đã khác.

"Nhìn thấy ngọn núi đó rồi chứ, chỗ đó chính là mục đích của chúng ta."

Đội trưởng liếm liếm bờ môi, trong mắt lộ ra một tia điên cuồng, thân thể gào thét bay thẳng đến cấm khu huyết sắc. Hứa Thanh theo sau, tốc độ tương tự kinh người, Ảnh Tử càng là tản mát ra cảm xúc chấn động.

Mà với chiến lực bây giờ của Hứa Thanh cùng đội trưởng mà nói, cấm khu tầm thường đã không có trở ngại cùng nguy hiểm gì, cho nên sau khi tiến vào mảnh cấm khu huyết sắc, bọn họ xông mạnh lao tới.

Toàn bộ cấm khu đều rung động lắc lư, tất cả dị thú cũng đang run rẩy, càng có một cỗ khí tức bạo ngược hình thành sương mù màu đỏ, trong đó còn hội tụ cảm giác bài xích từ bát phương, phóng tới hai người Hứa Thanh, ý đồ xua đuổi bọn họ.

Nhưng nó vừa mới tới gần, trong con mắt của đội trưởng lóe lên ánh sáng màu lam, sương mù lập tức trì trệ.

Trong cảm giác của Hứa Thanh, sương mù cuồn cuộn xém chút nữa tan VỠ.

Sau cùng, hình như cảm giác đến Ảnh Tử của Hứa Thanh, đám sương mù trực tiếp truyền ra tiếng nổ vang, lập tức cuốn ngược lại.

Tiểu Ảnh chợt lao ra, như một thợ săn vô cùng hưng phấn truy kích hăng hái.

Đội trưởng nhìn lướt qua, cười hắc hắc, tiếp tục đi về phía trước.

Hứa Thanh cũng không quan tâm Tiểu Ảnh đuổi theo, Tiểu Ảnh là thiên địch của hết thảy tôn tại trong cấm khu.

Cứ như vậy một nén hương sau, hai người bọn họ đi tới bên dưới ngọn núi trong cấm khu huyết sắc.

Nhìn từ xa thì ngọn núi này có màu đỏ, tới gần nhìn thấy màu đen, màu đỏ ở trên là đến từ vô số con muỗi huyết sắc, bộ dáng của chúng nó dữ tợn, nằm ở trên núi, khiến ngọn núi bị nhiễm màu đỏ.

Hai người Hứa Thanh xuất hiện cũng khiến cho những con muỗi run rẩy.

Hứa Thanh quét mắt xem xét một vòng, đang muốn rời núi, đội trưởng một bên lại làm một cử động mà Hứa Thanh không tưởng tượng được.

Đội trưởng giơ tay lên, thân thể tràn ra một cỗ khí tức kỳ dị, rõ ràng dẫn động những con muỗi nọ, khiến cho chúng nó khắc chế sự kính sợ và bộc phát bản tính, trong tiếng ông ông ông bay ra một đám, lao thẳng đến phía đội trưởng.

Đội trưởng không thèm né tránh, mặc kệ đám muỗi bao phủ toàn thân, chịu đựng từng cây kim hút máu, chịu đựng thân thể không ngừng xuất hiện vết sưng, mở miệng nói với Hứa Thanh.

"Tiểu Thanh, năm đó bởi vì thân thể của ta chưa đủ rắn chắc, cho nên khâu săn bắn thứ nhất đã bị thua thiệt, thế nên về sau ta đã nghĩ ra biện pháp này, mượn nhờ những con muỗi kỳ dị ở đây, gia tăng phòng hộ của thân thể trong thời gian ngắn!"

"Cửa săn bắn thứ nhất gọi là thiên tháp địa, khảo nghiệm thân thể, ngươi nhanh tới đây, nhẫn nhịn một chút, bị cắn thêm mấy cái có thể thừa nhận càng nhiều, thân thể của chúng ta càng không sợ thiên tháp (trời sập)."

Giờ phút này giọng nói của đội trưởng cũng đã có chút biến đổi.

Hứa Thanh sửng sốt nhìn đội trưởng nhanh chóng bị muỗi chích sưng thành núi thịt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì. . .
Bình Luận (0)
Comment