Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1701 - Chương 1883: Huyền Thiên Tướng (1)

Chương 1883: Huyền Thiên Tướng (1) Chương 1883: Huyền Thiên Tướng (1)Chương 1883: Huyền Thiên Tướng (1)

Chương 1883: Huyên Thiên Tướng (1)

Một khắc phân thân của tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc tử vong, bên trong vực thứ sáu ngoài Viêm Nguyệt cách chỗ cấm khu Hứa Thanh cùng đội trưởng ba vực, có một trận chém giết kịch liệt đang tiến hành đến khâu cuối cùng.

Người ra tay là hai tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyên Thiên.

Thân hình cả hai đều tới cao tới mấy trượng, tóc vàng mắt vàng, toàn thân bốc lên cảm giác thần thánh, phía trên mỗi người đều có ba tòa cấm sơn nổi lơ lửng tràn ra dị chất nông đậm.

Cả hai giao thủ với nhau, nương theo phong lôi gào thét, âm thanh chẳng những truyền ra bốn phương, càng có quy tắc và pháp tắc va chạm, bốn phía cũng không thiếu tu sĩ tộc quần phụ thuộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đang đứng xem thế nào.

Giờ phút này, theo một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân hình của một tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên đang đối chiến bỗng tan vỡ, chia năm xẻ bảy, máu tươi văng tứ tán, đồng thời đầu người bị tên còn lại cam lên, đưa tới trước mặt.

"Biết rõ đó là cấm khu mà ta đã xác định và đánh dấu, còn dám tới lấy cấm sơn đi?"

Kẻ giết người nhàn nhạt mở miệng.

"Vân Phàm Tử, phân thân của ta tặng cho ngươi đấy, nhưng mà trên đường ngươi đi đến Thần Sơn, bản thể của ta sẽ đến tìm ngươi, hy vọng ngươi có thể bảo tôn toàn bộ cấm sơn hoàn hảo."

Đầu lâu nọ nhìn qua tên giết người, truyền ra giọng nói trâm thấp.

Thần sắc của tên tu sĩ được gọi là Vân Phàm Tử như thường, vung tay ném đầu người nọ tới giữa cấm sơn trên không trung.

Theo thân núi nổ vang sinh ra uy áp, đầu người nọ nhanh chóng mục nát, cuối cùng hóa thành tro bụi, nhưng cũng không tiêu tán mà tràn ra dấu hiệu truyền tống, cùng với những mảnh vụn thân thể trên mặt đất truyền tống rời đi.

Vân Phàm Tử không để ý tới, giơ tay lên trảo một cái, ba tòa cấm sơn xa xa lúc đầu vốn thuộc về kẻ đã chết bay tới và vờn quanh phía trên gã, từ xa nhìn lại, sáu tòa núi lớn sinh ra dị chất vô cùng đậm đặc, hình thành khói đen cuồn cuộn trên bầu trời, nhìn thấy mà giật mình.

Những người xem bốn phía đều cúi đầu, đối với bọn họ mà nói, tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên chiến đấu, tộc quần phụ thuộc không có tư cách tham dự.

Nhất là trong thời điểm đại săn bắn lại càng là như vậy.

Mà có thể nói bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên người người đều là thiên kiêu, bất kỳ một ai đều có phương pháp kinh người, đây cũng là lý do tại sao toàn bộ tộc phụ thuộc trong vô số năm qua, sau khi lần lượt cúi đầu, cũng lựa chọn thân phục từ trong tâm khảm.

Vân Phàm Tử đến giữa không trung, đảo mắt nhìn qua đại địa.

Gã chướng mắt những tộc quân phụ thuộc phía dưới, chỉ khẽ quét qua sau đó muốn rời khỏi, nhưng vào lúc này, thân hình đang đi về phía trước của gã đột nhiên đình trệ, chợt quay đầu nhìn về xa xa.

Trong chốc lát sắc mặt cũng có chỗ cải biến, gã cảm nhận được, một đạo phân thân mình xuất ra đi tới những cấm khu trong vực khác đã biến mất.

Bình thường mà nói, thân là bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, cho dù phân thân chết rồi cũng sẽ truyền tống Bản Nguyên về, giống như tên vừa xong chém giết cùng gã, sau cùng cũng truyên tống toàn bộ máu thịt đi.

Đây là ăn ý giữa tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, trừ phi gặp sinh tử đại thù, nếu không bổn tộc sẽ không xóa đi Bản Nguyên của đối phương, đại đa số đều có chỗ kiềm chế, tạm gác lại cuối cùng tới săn giết Thần Vực, mới có thể chân chính liêu toàn bộ.

Trong khâu thứ nhất đã xuất hiện tình huống Bản Nguyên phân thân tiêu tán cũng không thấy nhiều.

"Là ai?"

Ánh mắt của Vân Phàm Tử âm trầm, hừ lạnh một tiếng, bước đi về phía phân thân tử vong.

Cùng lúc đó, phương vị mà gã đang đi tới, trên bầu trời bên ngoài mấy vực, Hứa Thanh và đội trưởng đang đi tới trước.

Trên đường đi, đội trưởng vẻ mặt chua chát, thỉnh thoảng lại nhìn Hứa Thanh, không nói một câu nào.

Lúc đầu Hứa Thanh còn bình thường, nhưng sau khi bị nhìn một chút hắn cũng có chút bất đắc dĩ, lấy ra một quả quýt từ trong túi trữ vật ném tới.

"Đại sư huynh, ngươi ăn quýt không?” Đội trưởng theo bản năng giơ tay lên tiếp nhận, nhưng vừa nghe lời này, chua xót trong lòng rút cuộc không đè nén được nữa, mở miệng nói ra những lời lẽ nghiêm khắc.

"Tiểu Thanh à, thân là nam nhân, phải dựa vào thực lực của bản thân, ỷ lại nữ nhân gọi gì là hảo hán, tuấn tú phong độ còn có thể ăn thay cơm sao."

Hứa Thanh nghe vậy, uốn nắn một chút.

"Vị ấy không phải nữ nhân, đó là thượng thần."

Đội trưởng hít sâu, khinh thường mở miệng.

"Thượng thần thì giỏi hơn người hả, lão tử cũng từng làm thần, cũng chỉ như vậy đi."

Hứa Thanh nghe thế câu này, chỉ có thể trầm mặc.

Mà sự chua xót của đội trưởng hiển nhiên vẫn còn, cho nên trên con đường tiếp theo, y thỉnh thoảng lại truyền ra một chút những lời kinh thiên động địa... Cứ như vậy, theo bọn họ đi tới, nửa tháng trôi qua.

Nội vực Viêm Nguyệt Huyền Thiên đã xuất hiện trong mắt Hứa Thanh cùng đội trưởng.

Sở dĩ nhanh như vậy, là bởi vì có truyền tống cấp vực, loại truyền tống này không phải tu sĩ tâm thường có thể sử dụng, cần thân phận đặc biệt mới được dùng, ví dụ như tư cách đại săn bắn.

Nguyên bản dựa theo kế hoạch của đội trưởng, cần tốn thời gian lâu hơn mới có thể đi đến được nội vực, nhưng Hứa Thanh lấy ra lệnh bài. .. Đây cũng là đầu nguồn khiến đội trưởng càng thêm chua xót trên đoạn đường tiếp theo.

Cho đến bây giờ, nhìn thấy nội vực của Viêm Nguyệt Huyền Thiên, đội trưởng thân thể vẫn còn có chút mập mạp mới miễn miễn cưỡng cưỡng thở dài, lấy ra một quả đào hung hăng cắn một miếng, vừa định mở miệng bỗng nhiên thần sắc khẽ động, nhìn về phía bầu trời xa xa. Hứa Thanh tương tu ngang đầu, nơi ánh mắt nhìn tới, lấy mắt thường có thể thấy bầu trời của nội vực Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đang nhanh chóng trở lên đỏ thẫm.

Từng trận uy áp kinh khủng lan tràn theo hồng mang, khuếch tán vê bát phương, giống như chỗ cuối cùng của mảnh đỏ thâm, có một con quái vật khổng lồ đang gào thét đi tới màn trời phía trước.

Sau một lúc lâu, con quái vật khổng lồ đó chậm rãi chiếu vào trong mắt Hứa Thanh cùng đội trưởng.
Bình Luận (0)
Comment