Chương 1886: Xin được đoàn viên (2)
Chương 1886: Xin được đoàn viên (2)Chương 1886: Xin được đoàn viên (2)
Chuong 1886: Xin duoc doan viên (2)
Hứa Thanh nhìn qua một màn này, trong mắt lộ ra một tia hướng tới.
Hắn muốn có một ngày, chiến lực bản thân có thể đạt tới trình độ Uẩn Thần, hiển nhiên đội trưởng bên cạnh cũng nhìn ra suy nghĩ của Hứa Thanh, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Này có gì đâu, nếu như ta muốn, bất cứ giá nào cởi bỏ phong ấn đều có thể lập tức như vậy, còn tiểu Thanh ngươi, không vội không vội.
Đội trưởng mở to mắt, quay đầu nhìn tới Viêm Nguyệt phường càng dần càng gần.
"Đi, chúng ta đi bộ tới đó.'
Hứa Thanh gật đầu, thu hồi ánh mắt nhìn về phía vị Huyên Thiên Tướng rời đi, cùng đội trưởng bước phía trước, thẳng đến Viêm Nguyệt phường. Trong lúc này, mặc dù cấm sơn trên đỉnh đầu hắn vẫn không cách nào bị thu vào, nhưng ở dưới sự kỳ dị của Viêm Nguyệt phường nên cấm sơn có thể thu nhỏ lại, bay lơ lửng quanh trên đầu hắn.
Phương thức vào Viêm Nguyệt phường cũng rất đơn giản, đi vào là được.
Nhưng yêu cầu đối với tư cách phải có đủ, chỉ có Viêm Nguyệt tộc mới có thể, nếu như là người ngoài, cần có lệnh bài.
Cấp bậc lệnh bài của Hứa Thanh rất cao, vậy là đủ rồi, mà đội trưởng cũng xuất ra một tấm lệnh bài, mặc dù không phải lệnh bài tư cách tham dự đại săn bắn, nhưng có thể tiến vào Viêm Nguyệt phường.
Vì vậy sau khi cấm chế đảo qua, hai người bọn họ thuận lợi bước tới đầu đường trong Huyền Nguyệt phường.
Nhìn qua đám người chung quanh, chú ý tới trên đỉnh đầu một số ít người trong đó cũng có cấm sơn vờn quanh, Hứa Thanh xác định lời Ne Hồ Ly nói là chân thật, đội trưởng bên đó cũng thở dài.
"Xem ra, khâu thứ nhất thật đúng là chuyển núi."
"Nhưng mà trên đường chúng ta đã thử nghiệm, không cách nào thu hồi cấm sơn, bây giờ ở trong Huyền Nguyệt phường cũng chỉ là bị thu nhỏ lại, như vậy ta đã biết rõ chỗ khó khăn của khâu thứ nhất này rồi."
"Đây là khiến cho người ta biểu lộ tất cả cấm sơn ra ngoài sáng, tiếp đó chém giết tranh đoạt lẫn nhau."
"Tiểu Thanh à, khâu thứ nhất này chắc chắn không thể thiếu máu tanh."
"Ngươi xem, rất nhiều kẻ sau khi thấy chúng ta là nhân tộc, ánh mắt đều không có thiện cảm."
Đội trưởng thấp giọng truyền âm.
Hứa Thanh ngẩng đầu, đảo mắt nhìn qua bốn phương, trong phiên chợ hối hả, hắn chú ý thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn tới trên người mình, chuẩn xác mà nói, là nhìn tới cấm sơn trên đỉnh đầu hắn.
"Khống chế biểu cảm một chút, lộ ra vẻ sợ hãi và khúm núm, đây cũng là nguyên nhân ta dẫn ngươi tới Huyền Nguyệt phường, chúng ta tới đây để câu cá. .. Đội trưởng vẻ mặt căng thẳng dặn dò.
Hứa Thanh nghe vậy, sau khi suy nghĩ một chút, sắc mặt có chút tái nhợt.
Cứ như vậy hai người một đường di về phía trước, theo quan sát, một cái phường thị tràn đây phong cách dị vực dần dần nguyên vẹn hiện ra ở trước mặt Hứa Thanh.
Mặc dù kiến trúc nơi đây cũng là cửa hàng, nhưng người ra vào không nhiều lắm, nơi nhiều người nhất là cái loại quây hàng cá nhân, bên trong bán đủ loại, thứ gì cũng có.
Thậm chí Hứa Thanh còn nhìn thấy máu thịt của tôn tại Thân Thánh, vả lại chấn động tràn ra rõ ràng không kém, vậy này trong nhân tộc thuộc ve món hàng thưa thớt, nhưng ở nơi đây, không nói tùy ý có thể thấy được, nhưng có thể rất nhiều lựa chọn.
Diện tích của Viêm Nguyệt tộc quá lớn, khiến cho vật giao dịch trong tộc cũng bao hàm toàn diện, thậm chí vật ngoại tộc cũng đều liên tiếp xuất hiện.
Về phần bộ dáng chúng sinh trong phường thị cũng là như vậy.
Hứa Thanh quét mắt qua một cái, đã thấy được không dưới mấy trăm tộc quần khác biệt, nếu đặt vào lúc hắn còn chưa bước lên con đường tu hành nhìn thấy một màn như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng mình đã đến địa bàn của yêu quái.
Mà kinh nghiệm của đội trưởng thì phong phú hơn Hứa Thanh quá nhiều, hiểu rõ về Viêm Nguyệt tộc cũng không ít, vì vậy sau khi đi một đoạn đường, đội trưởng lên tiếng nói với Hứa Thanh, chính mình chạy ra ngoài, ngồi xổm trước mặt một người đá màu xanh, cò kè mặc cả cùng đối phương.
Hứa Thanh tiếp tục đi đến, nhìn qua từng quầy hàng, tìm kiếm đồ vật mình cảm thấy hứng thú.
"Cũng có không ít độc thảo."
Trước một quầy hàng, Hứa Thanh nhìn bình bình lọ lọ cùng với thảo dược khô héo đặt ở bên trong, sau khi kiểm tra giá một chút, nửa canh giờ sau Hứa Thanh khẽ thở dài trong lòng.
"Không đủ linh thạch. . “
Trong phường thị này có rất nhiều vật mà hắn có hứng thú, nhưng giá cả đều cực kỳ kinh người, lấy tài lực của Hứa Thanh, linh thạch tùy thân câm theo cũng là chưa đủ.
Trừ phi hắn bán một chút vật phẩm của mình.
Hắn đã rất lâu không thể nghiệm lại loại cảm giác thiếu khuyết linh thạch này rồi, cảm thụ bây giờ khiến hắn nghĩ tới thời gian còn ở Nam Hoàng Châu. "Giá bán đồ trong Viêm Nguyệt có chút khoa trương."
Hứa Thanh lắc đầu, đang muốn truyền âm cho đội trưởng, dự định rời khỏi phường thị, nhưng vào lúc này, cái đầu dung nhập bên trong Thân Tàng nhà tù 132 khu Đinh rất lâu không có động tĩnh, đột nhiên truyền ra thần niệm kích động.
"Trấn thủ đại nhân vĩ đại anh tuấn vừa vô địch lại nhân từ, ta cảm nhận được khí tức của cố nhân, thỉnh ngài cho phép chúng ta đoàn viên!"
Hứa Thanh dừng chân lại, những năm gần đây trong lông giam của nhà tù 132 khu Đinh thủy chung thiếu mất hai vị, một là búp bê, hai là cối xay.
Sau khi Hình Ngục Ti trong Phong Hải Quận tan vỡ, hai vị này đã trốn mất vô tung vô ảnh.
Hứa Thanh nghe cái đầu nói xong lông mi khe nhướn lên, sau khi nhìn chung quanh, hắn đi ve phía một cái quây hàng lớn cách đó không xa. Chỗ đó buôn bán một chút vật lẫn lộn, cấp độ tu vi gì cũng có, vụn vặt lẻ tẻ, bày đầy trên đất.
Trong đó có một con búp bê thiếu khuyết một cánh tay và mất một chân, nằm ở bên trong đống vật lẫn lộn, hai mắt vô thân nhìn lên bầu trời.
Bên cạnh còn có nửa khối cối xay (thạch bàn).
Hứa Thanh bước đến, thân là người trấn thủ cùng với dung hợp nhà tù 132 khu Đinh, khiến cho búp bê lập tức cảm giác thấy khí tức của hắn từ trong tối tăm, ánh mắt như chết của nó bỗng nhiên xuất hiện chấn động, chợt chuyển một cái, đã rơi vào trên người Hứa Thanh, sau khi sững sờ bỗng lộ ra vẻ kích động.