Chương 1887: Gã là của ta (1)
Chương 1887: Gã là của ta (1)Chương 1887: Gã là của ta (1)
Chương 1887: Gã là của ta (1)
Đối với búp bê mà nói, những chuyện trải qua trong những năm này khiến cho nàng cảm thấy, nhà tù 132 khu Đinh thật sự là một cõi yên vui.
Ở đó vô ưu vô lự, chết cũng không sao, còn có thể sống lại.
Ở đó còn có người nói chuyện, có người cùng nhau giả thần giả quỷ, tuy rằng bên cạnh có một ngón tay Thần Linh đang ngủ, nhưng dẫu sao thì đa số thời gian Thần đều ngủ say.
Mặt khác, trong đó thỉnh thoảng còn có trấn thủ bị mình trêu đùa hí lộng.
Mặc dù lúc ấy nó khát vọng tự do, nhưng sau khi chân chính có được tự do, nó phát hiện mình không hề sung sướng, sinh hoạt ở bên ngoài thật sự quá mức đau khổ, đặc tính không chết khiến cho nó thường xuyên bị người lấy ra chơi với rất nhiều cách khác biệt.
Vô cùng thê thảm. Cho đến bây giờ, đặc tính đó cũng sắp tiêu tán hết rồi, không cách nào làm cho tứ chỉ bản thân khôi phục, nhưng ít nhất nó còn có thể chống đỡ, mà cối xay cũng thê thảm tương tự như nó, bây giờ đã sắp chết rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiêu nhất vài chục năm, đặc tính không chết hoàn toàn mất đi, nó cảm giác lúc đó mình khả năng sẽ lập tức trở thành tro bụi.
Bây giờ nó đang đợi, đợi tử vong đến.
Cho nên hai mắt của nó từ sớm đã vô thân, mà mặc kệ nó tưởng tượng như thế nào cũng không ngờ tới, vậy mà lại có thể cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh ở trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc!
Đối với nó mà nói, điều này rất bất khả tư nghị, bởi vì nơi này cách Phong Hải Quận quá mức xa Xôi.
Vì vậy, đầu tiên nó sửng sốt, sau đó là kích động.
Cho dù chỉ còn lại một cánh tay cũng dùng sức vỗ vỗ vào cối xay bên cạnh, nhưng đáng tiếc, cối xay vẫn không nhúc nhích.
Mà cử động của nó cũng khiến cho chủ quán chú ý.
Đây là một tu sĩ toàn thân mọc đầy lân phiến màu trắng, có phần đầu giống với nhân tộc, chỗ khác biệt chính là gã có ba con mắt.
Con mắt ở chính giữa toàn bộ đều là màu trắng, tạo cho người ta có một loại cảm giác giống như có thể nhìn thấu hư VÔ.
Thình lình trên đỉnh đầu của gã cũng có một tòa núi nhỏ đang vờn quanh.
Hiển nhiên gã cũng là một trong những người tham dự đại săn bắn.
Giờ phút này gã nhìn qua Hứa Thanh, ánh mắt đầu tiên là rơi tới ngọn núi nhỏ trên đỉnh đầu Hứa Thanh, sau đó nghiêm túc quan sát Hứa Thanh vài lần, rồi truyền ra giọng nói âm u.
"Nhân tộc? Ngược lại cũng ít thấy trong Viêm Nguyet.
Thần sắc của Hứa Thanh như thường, hắn đồng dạng nhận ra tộc quần của đối phương.
"Bạch Trạch tộc."
Hứa Thanh không hề có hảo cảm gì đối với tộc quần này, bây giờ ở bên trong Hắc Linh đại vực, chính là Bạch Trạch tộc đang dốc toàn bộ lực lượng tham dự vào chiến tranh Hắc Thiên tộc.
Vì vậy hắn không nói nhiều, một mực nhìn búp bê.
"Vật đó bán như thế nào?"
Tên tu sĩ Bạch Trạch Tộc nở nụ cười, giơ tay lên trảo một cái, búp bê tức khắc bay tới, bị bàn tay tràn đầy lân phiến màu trắng của gã túm lấy vừa vuốt ve vừa bóp, búp bê lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
"Mặc dù cấp độ của vật này rất thấp, nhưng khá thú vị, ẩn chứa bộ phận đặc tính của Thân Linh, có được ý niệm không chết, rất đáng giá nghiên cứu." "Mặt khác, hồn phong ấn trong đó là hôn nhân tộc, còn là một nữ tu, tư sắc cũng không tồi, mặc dù ta đã chơi chán rồi, nhưng giá trị của nó vẫn là không nhỏ."
Tên tu sĩ Bạch Trạch Tộc nhìn tới và quan sát biểu cảm của Hứa Thanh, cười mở miệng.
"Chẳng lẽ nàng là bằng hữu của ngươi? Nếu như là vậy, ngươi có thể lấy cấm sơn trên đỉnh đầu ra để trao đổi!"
"Còn có nửa cối xay đó cũng đồng nguyên cùng con búp bê này, nhưng đáng tiếc nó sắp tiêu tán rồi, nếu như ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi với tư cách vật tặng kèm.”
Lời của tên tu sĩ Bạch Trạch đưa tới tu sĩ bốn phía chú ý, vì vậy bỗng có từng ánh mắt quét tới nơi đây, cũng có một chút tiếng giêu cợt truyên đến.
Từ sau khi vào tòa phường thị, Hứa Thanh đã cảm nhận được quá nhiều ác niệm từ những ánh mắt nơi đây, trong đó khinh miệt chiếm da số.
Nhân tộc suy tàn khiến cho bây giờ trong mắt những tộc mạnh, mặc dù địa vị của bọn họ không hẳn là ti tiện, nhưng cũng không được đặt vào trong lòng, cứ thoải mái ức hiếp hay là khi dễ, giết cái là xong.
Chẳng qua trên đỉnh đầu của Hứa Thanh có cấm sơn vờn quanh, lộ ra thân phận người tham dự đại săn bắn, mới khiến cho nhiều kẻ hơi coi trọng một chút.
Bởi vì vào thời điểm đại săn bắn, chém giết giữa người tham dự là một trong quy tắc, nhưng người không có tư cách không thể xuất thủ.
Đối với tiếng giau cot cùng với ánh mắt bốn phía, vẻ mặt của Hứa Thanh vẫn bình tĩnh như trước, lắc đầu quay người muốn đi.
Hắn tự nhiên sẽ không tiếp nhận cái giá tiền đó.
Mắt thấy Hứa Thanh rời đi, tên tu sĩ Bạch Trạch dùng sức bóp búp bê, nhưng vào lúc này búp bê lại nghiến răng, toàn lực kiêm chế xung động không có kêu thảm thiết.
"Có chút ý tứ."
Tên tu sĩ Bạch Trạch tộc nở nụ cười, nhìn qua Hứa Thanh rời đi, ánh mắt khẽ híp lại, con mắt thứ ba trên trán thoáng lộ ra một vòng tia sáng trắng cực nhỏ khó phát hiện.
Trong đó lập tức hiện ra hư ảnh bốn tòa Bí Tàng.
“Linh Tàng tứ bí.....
Tên tu sĩ Bạch Trạch tộc thì thào trong lòng, con mắt thứ ba khôi phục như thường, bỗng nhiên mở miệng.
"Đạo hữu nhân tộc, 100 cân máu thịt tồn tại Thần Thánh thượng phẩm, thế nào?"
Hứa Thanh dừng bước chân lại, đáy lòng suy tư một phen, hắn có thể cảm giác được nếu như nhà tù 132 khu Đinh đầy đủ hết thành viên, có lẽ sẽ xuất hiện một chút biến hóa, mà quan trọng nhất, đây là một trong suy nghĩ của hắn.
Hắn là người trấn thủ nhà tù 132 khu Đinh, là do lão cung chủ sắc phong.
Vì vậy sau khi Hứa Thanh trầm mặc một chút, hắn xuất ra một chiếc túi trữ vật.
Hắn có máu thịt tôn tại Thần Thánh, thu được lúc ở Tế Nguyệt đại vực, mặc dù số lượng không nhiều lắm, nhưng mấy trăm cân vẫn là có đủ.
Hứa Thanh ném túi trữ vật tới phía đối phương.
Tên tu sĩ Bạch Trạch tộc tiếp được, sau khi cảm thụ một chút, gã hài lòng gật đầu, rất tùy ý ném búp bê trong tay đi.
Còn có cả cối xay nọ cũng bị gã phất tay bay lên, vứt về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh hất tay áo lên, thu hồi búp bê cùng cối xay, quay người rời khỏi.
Nhìn qua bóng lưng Hứa Thanh, tên tu sĩ Bạch Trạch tộc liếm liếm bờ môi, bắt đầu sắp xếp lại đống đồ vật lẫn lộn mình bày ra.