Chương 1888: Gã là của ta (2)
Chương 1888: Gã là của ta (2)Chương 1888: Gã là của ta (2)
Chương 1888: Gã là của ta (2)
Về phần Hứa Thanh bên đó, hắn vừa đi vừa đưa búp bê cùng cối xay vào trong nhà tù 132 khu Đinh, một khắc vào trong lông giam, cái đầu cùng sư tử bằng đá, còn có lão đâu Đan Thanh tộc đều xuất hiện mức độ kích động khác nhau.
Ngay cả ngón tay Thần Linh cũng tràn ra một tia khí tức, khiến cho búp bê nhanh chóng khôi phục, cối xay cũng dài ra một nửa khác.
"Đoàn viên."
Cái đầu nở nụ cười.
Ngay sau đó, nhà tù 132 khu Đinh đã bắt đầu rung động lắc lư, toàn bộ phạm nhân trở về, khiến cho nhà giam bị Ách Vận Trớ Chú trở lên nguyên vẹn, một cỗ thuế biến chậm rãi bốc lên ở bên trong.
Hứa Thanh mắt thấy như vậy, thu hồi thân niệm, khóe mắt liếc nhìn về phía quầy hàng của tên tu sĩ Bạch Trạch tộc, tiếp tục đi về phía trước.
Hai canh giờ sau, Hứa Thanh gặp lại cùng đội trưởng.
Vẻ mặt của Đội trưởng vẫn căng thẳng, nhưng trong mắt lại lộ ra thỏa mãn, làm cho người ta có một loại cảm giác tựa như dê béo chột dạ, vội vàng lôi kéo Hứa Thanh rời khỏi.
"Ta câu được bảy tám tên, đoán chừng còn có một chút người không phải đi ta dụ, nhưng tự động đi đến."
"Còn ngươi thì sao tiểu Thanh, thu hoạch thế nào?"
"Có một tên." Hứa Thanh truyền âm.
"Chỉ một tên? Cá lớn hả?" Đội trưởng trừng mắt nhìn.
Hứa Thanh gật đầu.
Đội trưởng hưng phấn, hai người không nói tiếp nữa, nhanh chóng rời khỏi Huyền Nguyệt phường, bày ra bộ dáng toàn lực ứng phó cấp tốc bay về xa xa.
Theo bọn hắn rời khỏi, thời gian dần trôi qua, hai người khống chế tốc độ trên đường, mặc dù không hề dừng lại, nhưng tổng thể khống chế trên trình độ Linh Tàng có thể đuổi theo.
Nhưng cho đến nửa ngày trôi qua, vẫn không thấy kẻ nào xuất hiện.
Đội trường có chút kinh ngạc.
"Không thể nào, từ lúc nào mà tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc trở lên thành thật như vậy rồi hả? Chẳng lẽ ta còn không làm rõ ràng? Hay là quá rõ ràng?”
Đội trường có chút tiếc nuối, liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Hứa Thanh cảm giác một chút, nhìn qua nơi chân trời xa, bỗng nhiên mở miệng.
"Cũng có một khả năng, là do có một phương xuất động, khiến những kẻ có mục đích riêng từ bỏ, giống như cấm khu lúc trước, bị người ta đặt ấn ký lên."
Hứa Thanh nói qua, giơ ống tay áo lên, Độc Cấm tràn ra, hơi chạm lên bên trên. Nguyên bản trên ống tay áo bình thường, lập tức xuất hiện một ấn ký nhỏ bằng móng tay như ẩn như hiện.
"Đây là một tên Bạch Trạch tộc tham dự đại săn bắn bí mật lưu lại cho ta, gã kín đáo cảm giác qua tu vi của ta, đoán được ta là Linh Tàng bốn tòa Bí Tàng, mà gã là Linh Tàng đại viên mẫn.
"Cho nên, chúng ta lại chờ một chút, gã có một tòa cấm sơn."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Thân thể Hứa Thanh khẽ nhoáng một cái, bay tới một ngọn núi phía dưới, ngồi xuống.
Hai mắt đội trưởng sáng lên, liếm liếm bờ môi, ngồi ở bên người Hứa Thanh, trơ mắt nhìn tới màn trời.
Một lúc lâu sau, khi nhìn thấy chân trời có ba đạo cầu vồng xuất hiện, trong mắt đội trưởng lộ ra cảm giác hưng phấn.
Ba đạo câu vồng phía chân trời bay với tốc độ cực nhanh, giống như có thể cảm ứng được phương hướng, giờ phút này vạch phá phía chân trời, gao thét lao vê phía Hứa Thanh, lúc còn cách ngàn trượng thì câu vồng dừng lại, hóa thành ba thân ảnh.
Đó là ba tên tu sĩ Bạch Trạch tộc.
Tên tu sĩ phía bên phải chính là người đã bán búp bê cho Hứa Thanh, về phần tu sĩ ở giữa, quân áo rõ ràng hoa lệ không ít, khí tức trên thân cũng siêu việt tên chủ quán nọ, đạt đến Quy Hư nhất giai.
Tên cuối cùng thì là Linh Tàng đại viên mãn.
Sau khi ba tên Bạch Trạch tộc xuất hiện, gã chủ quán chỉ một ngón tay về phía Hứa Thanh, thấp giọng nói vài câu với Quy Hư Bạch Trạch tộc bên cạnh, sau đó chú ý đến trên người đội trưởng ở bên cạnh Hứa Thanh, tương tự như còn bên trong Huyền Nguyệt phường, nở nụ cười.
"Nhân tộc, mặc kệ các ngươi có phải đang câu cá trong Huyền Nguyệt phường hay không, nhưng sau khi ta nhìn thấy các ngươi, cũng không có ý định tự mình đi tới.'
"Tòa cấm sơn trên đỉnh đầu ngươi, chúng ta lấy chắc rồi."
"Mặt khác, mặc dù không biết thân phận của ngươi ở nhân tộc là gì, nhưng ta vẫn có thể không cần trả phí nói cho ngươi biết hai tin tức về nhân tộc các ngươi bây giờ.'
Tên tu sĩ Bạch Trạch tộc nhìn tới cấm sơn trên đỉnh đầu của Hứa Thanh, liếm liếm bờ môi.
"Hiện giờ chiến trường Tây Bắc của nhân tộc các ngươi đã gặp phải thế thất bại, tuy bị Quốc sư của các ngươi cưỡng ép đè xuống, nhưng Đại Tế Ti của Tư Ách tộc cũng đến chiến trường, nghe nói Ảnh Ma tộc bị kinh động cũng tới tham dự nữa thì phải."
"Khu vực Tây Bắc của các ngươi đang tràn đầy nguy cơ."
"Về phần chiến trường Hắc Thiên tộc, mặc dù tộc của ta bị đại quân của các ngươi kiềm chế, mà lực lượng Phong Hải Quận rất nhanh bình định Hắc Linh đại vực, nhưng các ngươi có biết không, kiềm chế như vậy... . Vốn là mục đích của chúng ta."
"Hai địa phương này, nhân tộc các ngươi tử thương vô cùng vô cùng nghiêm trọng.
"Nếu như hai cánh tay của ngươi đều bị trói buộc rồi, vậy khi ta đâm một thương về phía trái tim, ngươi lại trốn như thế nào đây?"
Nụ cười trên mặt của tên tu sĩ Bạch Trạch tộc rất càn rỡ, gã đứng trên không trung nhìn xuống Hứa Thanh.
"Trong lúc ta đang nói chuyện, có khả năng nhân tộc các ngươi lại có thêm vài trăm người chết trên chiến trường rồi đấy.
Nói xong, tên tu sĩ Bạch Trạch tộc quan sát vẻ mặt của Hứa Thanh, mỗi một câu nói của gã đều có dụng tâm kín đáo, mục đích là thu hút hai người Hứa Thanh rời khỏi ngọn núi phía dưới.
Gã có thể thông qua cảm thụ từ ấn ký biết được hai người Hứa Thanh dừng lại ở chỗ này, tính cách cẩn thận khiến gã cho rằng đối phương có thể sẽ bố trí gì đó ở dưới, mà gã không muốn mạo hiểm.
Nhưng đối với Hứa Thanh và đội trưởng đã trải qua quá nhiều sự tình mà nói, bọn họ có thể rõ ràng rành mạch nhìn thấy những tâm tư của đối phương.
"Gã là của ta." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
"Hai tên khác để ta xử lý, ta đã rất lâu không ăn Bạch Trạch tộc rồi." Đội trưởng nở nụ cười.
Trong lúc hai người nói, thân thể của họ nháy mắt tan biến, giữa không trung, bốn phía chung quanh ba tên tu sĩ Bạch Trạch tộc bỗng hiện ra mũi nhọn.