Chương 1889: Giống dê nhưng lại như ma (1)
Chương 1889: Giống dê nhưng lại như ma (1)Chương 1889: Giống dê nhưng lại như ma (1)
Chương 1889: Giống dê nhưng lại như ma (1)
Bên trong những tộc quần phụ thuộc vào Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, Bạch Trạch tộc cơ bản không có trong bảng xếp hạng, càng khó có thể so sánh cùng với Tư Ách tộc.
Bởi vì trong lãnh địa của Viêm Nguyệt Huyền Thiên có quá nhiều tộc quần giống như Bạch Trạch tộc.
"Bình thường mà nói, loại tộc quần giống như Bạch Trạch tộc đều có một điểm giống nhau, đó là bọn họ cố hết sức thể hiện ra sự hung tàn đối với ngoại tộc, nhưng đối với bổn tộc Viêm Nguyệt cùng với những tộc phụ thuộc tâng cao hơn, bọn họ sẽ khúm núm, không có bất kỳ điểm mau chốt nào."
Giữa thiên địa lập lòe mũi nhọn, giọng nói của đội trưởng vang vọng bát phương.
"Thế nên bọn họ không dám tranh đoạt với những người tham dự đại săn bắn của tộc quân khác, tự nhiên khi nhìn thấy chúng ta sẽ cho rằng đây là một con dê béo."
Trong lúc đội trưởng đàm tiếu, ánh sáng màu lam bộc phát, một cỗ hàn ý giống như có thể đóng băng hư vô nháy mắt bao phủ ngàn dặm bốn phía.
Ngàn dặm giống như rét đậm phủ xuống, ngọn núi dưới đất chớp mắt hóa thành băng sơn, cỏ cây chung quanh hóa thành băng điêu, ngay cả mây mù trên trời cũng đều có trọng lượng, rơi xuống đại địa.
Lại càng không cần phải nói tới 3 tên tu sĩ Bạch Trạch tộc.
"Nhưng, có một loại thú vật trong cấm địa, bề ngoài của nó giống như dê, nhưng dân bản xứ lại gọi chúng nó là ma.”
Đội trưởng giơ tay lên, nhấn một cái ve phía tu sĩ Bạch Trạch tộc.
Thần sắc của tên Quy Hư nhất giai cùng với Linh Tàng đại viên mãn bỗng riêng phần mình biến đổi, kẻ phía trước khá tốt, tu vi Quy Hư nhất giai khiến cho gã ta đối với quy tắc cùng pháp tắc, đã có đạo của chính mình.
Cho nên những sợi tơ bốn phía hình thành hỏa lò quanh thân thể, bỗng nhiên bộc phát.
Nhưng hiển nhiên tên Linh Tàng đại viên mãn bên cạnh không bằng gã ta được, cho dù năm tòa Bí Tàng bốc lên như thế nào cũng đều khó có thể rung chuyển sự đóng băng, dưới trời đất biến đổi, thân thể của gã không cách nào điều khiển mà tự động rơi xuống.
Một màn này khiến cho nội tâm bọn họ chấn động, đáy lòng lộp bộp, đồng thời tên tu sĩ gây nguyên nhân chính của lần này, vị chủ quán bán hàng nọ, sắc mặt của gã cũng lập tức biến hóa, thân thể chợt lui về phía sau.
Gã cảm thấy một cỗ nguy cơ sinh tử ập đến, cũng nhìn thấy tình thế đột nhiên xuất hiện kịch biến, tất cả chênh lệch quá lớn cùng với suy đoán lúc trước của gã.
Nhưng giờ phút này gã cũng không kịp lo lắng quá nhiều, toàn diện phóng thích tu vi Linh Tàng đại viên mãn của mình, năm tòa Bí Tàng tuôn ra hỏa diễm ngập trời, thậm chí trong giờ khắc nguy cấp, gã còn theo bản năng thiêu đốt một chút sinh cơ của bản thân.
Dùng việc đó để đổi lấy lực lượng gia trì, một cái chớp mắt rời xa.
Nhưng vẫn đã chậm.
Hầu như ngay khi tên chủ quán Bạch Trạch tộc lao ra, thân ảnh của Hứa Thanh đã xuất hiện ở phía sau gã, dù cho tốc độ của tên tu sĩ Bạch Trạch tộc đó nhanh như thế nào, cũng đều không có tác dụng.
Không thoát được khỏi Hứa Thanh nửa điểm.
Hứa Thanh phía sau một thân đạo bào phiêu đãng, tóc dài bay múa, tay phải trắng noãn như ngọc khẽ giơ lên, không có bất kỳ khí tức khói lửa nào. Nhưng trong tay lại cầm một con dao găm màu đen quấn bằng vải bọc xác chết, bên trên tràn ra khí tức tử vong nồng đậm đến tột cùng.
Khí tức đó xâm nhập bốn phương, cũng làm cho tâm thần của tên tu sĩ Bạch Trạch tộc nổ vang, tử vong hóa thành thủy triều bao phủ, gã muốn né tránh, nhưng dường như thân thể vừa vặn mất đi năng lực nhúc nhích.
Gã muốn đối kháng, nhưng uy hiếp đến từ tên tu sĩ nhân tộc sau lưng hóa thành trấn áp, năm tòa Bí Tàng của gã đều sụp xuống.
Gã muốn kích phát năm tòa Thiên Đạo của chính mình, nhưng hình thức ban đầu chúng nó đang run rẩy.
Tu vi nghiên ép, Thiên Đạo nghiền ép, khí tức nghiền ép, tất cả mọi thứ đều bị nghiền ép.
Vì vậy nội tâm của gã tràn ngập cảm giác hoảng sợ, cho đến hơi thở tiếp theo, tay Hứa Thanh từ phía trước, xuyên qua bên cạnh phần cổ của tên tu sĩ Bạch Trạch nọ, dao găm cầm trong tay cũng cứa vào trên cổ của đối phương.
Tương tự như khi còn bé. ...
Hung hăng cắt.
Máu tươi phun trào, cũng không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có tiếng ồ ồ truyền ra, đầu thân. ..... Chia lìa.
Sau đó rơi xuống đại địa, từng sợi hồn ti từ trên người Hứa Thanh kích xạ ra, nháy mắt đuổi theo và chui vào trong đó, muốn thôn phệ hồn của tên tu sĩ Bạch Trạch tộc nọ.
Rất nhanh, cỗ thi thể của gã đã héo rũ, hồn ẩn chứa trong đó bị hồn ti của Hứa Thanh hấp thu điên cuồng, chuyển hóa thành càng nhiều hồn ti hơn nữa, lúc này mới bay ra ngoài.
Về phần thi thể, đã thành tro bụi.
Cùng lúc đó, một chỗ chiến trường khác ở nơi đây, đội trưởng nhe răng cười, bên trong thân thể phịch một tiếng nổ tung, hóa thành vô số ánh sáng màu lam, bên trong mỗi một đạo ánh sáng đều tôn tại một con nhuyễn trùng màu lam, từ bốn phương tám hướng hướng bao bọc tới phía tên tu sĩ Bạch Trạch tộc Quy Hư nhất giai.
Dù cho gã ta vùng vẫy và phản kích như thế nào cũng đều vô ích, trong chớp mắt, tên tu sĩ Quy Hư Bạch Trạch tộc đã bị vô số nhuyễn trùng màu lam vờn quanh, hình thành một quả cầu thịt màu lam thật lớn.
Cẩn thận nhìn tới, quả cầu thịt đó kinh khủng vô cùng, đồng thời cũng có âm thanh nhấm nuốt cùng với tiếng kêu rên thê lương truyền ra từ bên trong.
Hứa Thanh quét mắt nhìn tới, phát hiện ra chiến lực của đội trưởng, nếu so với trận đánh cùng tên tu sĩ Viêm Nguyệt tộc lúc trước thì đã mạnh hơn một chút, hiển nhiên trên đường cùng nhau đi tới, đội trưởng với tính cách hiếu thắng, đã bí mật thu hoạch không nhỏ.
Hứa Thanh nở nụ cười, giơ tay phải lên tiếp lấy hồn ti thôn phệ xong tên chủ quán Bạch Trạch tộc trở về.
Trong lúc hồn ti dung nhập, bên trong quả cầu thịt do đội trưởng hóa thành, tiếng kêu rên tan biến, theo nó nhúc nhích, thân hình của đội trưởng lại ngưng tụ ra, vừa liếm môi vừa nhìn vê phía Hứa Thanh.
"Tiểu Thanh à, vị của Bạch Trạch tộc vẫn ngon như vậy, mặt khác, ta từ trong trí nhớ của đối phương, đã biết được hai tin tức rất thú vị."
Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ