Chương 1897: Cái gì gọi là toàn bộ (1)
Chương 1897: Cái gì gọi là toàn bộ (1)Chương 1897: Cái gì gọi là toàn bộ (1)
Chương 1897: Cái gì gọi là toàn bộ (1)
Giờ phút này trong cấm khu, trên 26 ngọn núi khác, ánh mắt của toàn bộ người tham dự đại săn bắn đều ngưng tụ lại, nhìn về phía Hứa Thanh.
Bất kỳ một người nào trong bọn họ, từ khi tu hành đến giờ đều đã giết chóc không ít, nhưng sự tình ngày hôm nay vẫn tạo thành gợn sóng không nhỏ trong lòng bọn họ.
Đó là một trận nhốt giết, cũng là giết bằng thuốc độc.
Nhốt giết có thể thấy được lòng dạ ác độc, giết bằng thuốc độc có thể thấy được sự hung ác.
Nhất là cái sau. ...
Độc của Hứa Thanh khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều phải giật mình, bọn họ cũng cảm nhận được sự kinh khủng của độc ấy. Ma sau khi tu vi đạt đến trình độ nhất định, thật ra đã tôn tại rất nhiều sức chống cự đối với độc trong thiên địa, thậm chí đã miễn dịch với rất nhiều chủng loại.
Cho nên nguyên bản bọn họ đều không để ý tới độc.
Thẳng đến ngày hôm nay, tận mắt nhìn thấy độc vô cùng kinh người của Hứa Thanh, trong nhận thức của tất cả mọi người, độc... Đã có càng nhiều ý nghĩa hơn nữa.
"Dẫn động dị chất nơi đây."
"Loại độc này, không phải độc phàm tục, đây là độc của Thần Linh."
"Ta nghe nói qua một loại phương pháp tương quan cùng Thần Linh, gọi là thân chú, chỉ có thuật của Thần Linh, mới có thể hóa giải thần chú."
Ánh mắt của chúng tu nơi đây nhìn tới ngọn núi thứ 9, hoặc ít hoặc nhiều đều xuất hiện một chút kiêng kị, chỉ là trong kiêng kị đồng thời cũng có tham lam nhịn không được bay lên.
Việc này không hề mâu thuẫn.
Bởi vì giờ phút này trên ngọn núi thứ chín, theo Hứa Thanh khoanh chân ngồi, từng tòa cấm sơn trên đỉnh đầu đang lần lượt hạ xuống.
Những người có thể tới đây tranh đoạt, có một vài người đã có cấm sơn, mà lần này Hứa Thanh ra tay, sau khi dùng độc giết hết toàn bộ người trên ngọn núi thứ chín, cấm sơn lúc đầu vốn thuộc về bọn họ đã trở thành vật vô chủ.
Bây giờ theo chúng nó hạ xuống, bị Hứa Thanh giơ tay trảo một cái, toàn bộ đã bay đến phía hắn.
Tổng cộng 22 tòal
Cộng thêm 5 tòa của Hứa Thanh, giờ phút này 27 tòa cấm sơn thu nhỏ đang vờn quanh đỉnh đầu của Hứa Thanh.
Rập rạp vô số, giữa nhau có tia chớp kết nối, tràn ra nông đậm uy áp.
Rất nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, người người tâm động.
Bởi vì bây giờ chỉ nhìn từ giá trị, riêng bản thân Hứa Thanh đã bằng với cả cấm khu này.
Cấm khu có 27 tòa cấm sơn, nhưng lại có nhiều người như vậy, phải liều chết tranh đoạt, mà riêng bên phía Hứa Thanh cũng đã là 27 tòa.
Là bên nào càng dễ dàng nhận được, thu hoạch càng lớn, mỗi người đều có kiến giải khác biệt.
Vì vậy, sau khi yên tĩnh ngắn ngủi, trong vô số ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh, vẻ ác liệt và tham lam càng dần càng đậm.
Nhưng không có ai lựa chọn lập tức ra tay, dưới tình huống chưa tìm được biện pháp kiêm chế cùng với áp chế, độc của Hứa Thanh đủ để chấn nhiếp mọi người nơi đây.
Cùng lúc đó, đội trưởng và Khâu Tước Tử cũng đi tới ngọn núi thứ chín, xuất hiện ở bên cạnh Hứa Thanh. Đội trưởng nhìn chung quanh, y biết rõ trước kia Hứa Thanh giết chóc rất nặng, cũng đã từng nhìn thấy.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, hình như thiếu đi trường hợp như vậy.
Cho nên giờ phút này lần nữa thấy, y có chút hưng phấn.
Khâu Tước Tử bên cạnh thì đã bị triệt triệt để để chấn động, gã đứng ở chỗ đó một lát, ngửi mùi máu tươi, nội tâm của cuộn trào, lúc nhìn tới bóng lưng Hứa Thanh, càng là dâng lên kính sợ nồng đậm.
Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vốn chính là một tộc quân hâm mộ kẻ mạnh.
Trong cung điện màu vàng trên không trung, vị quý tộc Viêm Nguyệt nọ cũng hơi tiến thân thể vê phía trước dò xét, chú ý đến trên người Hứa Thanh phía dưới.
"Vốn tưởng rằng tiểu tử nhân tộc này chỉ là sát tinh, không ngờ lại là một tên... hung tinht" "Lần đại săn bắn này càng thêm thú vị hơn rồi, những tiểu tử của Viêm Nguyệt cũng có thể bị kích thích thật tốt một chút."
Quý tộc Viêm Nguyệt mỉm cười, trong đầu hiện ra độc lúc trước.
"Không biết, nhưng nhìn từ khí tức, nó đến từ Thần Vực, là ngoan độc bị người này nắm giữ."
Trong khi những tu sĩ ngọn núi khác chú ý đến 27 tòa cấm sơn trên đỉnh đầu của Hứa Thanh, ánh mắt của Hứa Thanh cũng tương tự nhìn bốn phía, dừng lại ở cấm sơn trên đầu bọn họ.
Bên trong 10 ngọn núi phía sau số lượng khá ít, cấm sơn trên đầu bọn họ không đều.
Hứa Thanh nheo hai mắt lại.
Đội trưởng hiểu rõ Hứa Thanh, giờ phút này chú ý tới vẻ mặt Hứa Thanh, mỉm cười.
Lúc trước y nói toàn bộ cùng Khâu Tước Tử, không phải này 27 tòa cấm sơn trong cấm khu, mà là núi của toàn bộ tu sĩ nơi đây!
"Tổng cộng 213 tòa."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, cũng nhìn ra tu sĩ nơi đây phần lớn là cấp độ Linh Tàng, tuy có Quy Hư nhưng cũng không nhiều, vả lại kẻ cao nhất là Quy Hư nhị giai.
Vì vậy hắn liếm liếm bờ môi, nhẹ giọng mở miệng.
"Còn có bao nhiêu canh giờ thì những ngọn núi nơi đây có thể bị nhấc lên?"
Khâu Tước Tử nghe vậy lập tức thấp giọng mở miệng.
“Còn 13 canh giời"
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, nhắm mắt chờ đợi.
Hắn không phải người không giảng đạo lý, mà thói quen giảng đạo lý cũng là Thất gia dạy hắn.
Mà sau khi giảng đạo lý, trong lòng cũng an ổn. Cho nên Hứa Thanh tính toán đợi đến thời hạn, rồi hỏi mọi người một chút, có muốn rời khỏi hay không.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua, một ngày đi qua.
Trong cả ngày này, ánh mắt đến từ những ngọn núi khác thỉnh thoảng lại hội tụ đến ngọn núi thứ chín, nhất là chủ của những ngọn núi đã được dự định sẵn.
Càng có một chút giống như đang truyền âm lẫn nhau.
Một màn này khiến cho Khâu Tước Tử có chút khẩn trương, vì vậy theo bản năng nhìn tới Nhị Ngưu bên cạnh.
Sau khi phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn nhẹ nhõm như trước, đáy lòng của gã có chút không nắm chắc.
Hết thảy hoàn toàn khác biệt cùng với suy nghĩ lúc trước của gã.
Dù biết rõ hai người nhân tộc trước mắt rất mạnh, nhưng rõ ràng có người ở đây đang mượn những tòa cấm sơn trôi nổi trên đầu đối phương, đại khái là truyan tin goi nguoi den.
Cứ như vậy, tiếp theo khả năng không chỉ đối mặt với những tu sĩ ở nơi đây.
Rất có thể sẽ gặp một người đại thiên kiêu chân chính.
Cho nên gã không nhịn được nhắc nhở một câu.
Đội trưởng nở nụ cười, không nói chuyện.
Hứa Thanh nhắm mắt như trước, chẳng qua lướt thần niệm qua mặt trời Viễn Cổ của chính mình, tiếp tục đả tọa.