Chương 1898: Cái gì gọi là toàn bộ (2)
Chương 1898: Cái gì gọi là toàn bộ (2)Chương 1898: Cái gì gọi là toàn bộ (2)
Chương 1898: Cái gì gọi là toàn bộ (2)
Cho đến cách thời gian cuối cùng còn lại một canh giờ, có người lựa chọn ra tay!
Người ra tay, không phải bất luận một †u sĩ nào trong những ngọn núi ở nơi đây, mà là một đạo thân ảnh gào thét từ đằng xa mà đến.
Trên thân mọc đầy lân phiến màu trắng, cùng với con mắt thứ ba trên mi tâm, đã hiển lộ rõ ràng tộc quần của người đến.
Bạch Trạch tộc.
Sự xuất hiện của gã ta, lập tức hấp dẫn những tu sĩ trên ngọn núi khác chú ý.
"Bạch Trạch tộc Thiên Linh Tử!"
"Thế mà lại là gã taI"
"Thân là một trong thiên kiêu nổi danh bên trong Bạch Trạch tộc, nghe nói tốc độ tu luyện của Thiên Linh Tử rất kinh người, chưa tới 60 năm đã thành Quy Hư, có người nói tương lai gã ta nhất định đạt tới Uẩn Thần, thậm chí gã ta còn có may mắn từng bái kiến Thiên Vân tư quyền!"
Trong lúc chúng tu nơi đây riêng phần mình xuất hiện gợn sóng, tên tu sĩ Bạch Trạch tộc nọ đã đến giữa không trung và tản khí tức ra, hình thành vô tận hung hăng, khiến cho thiên địa biến sắc, toàn bộ thế giới cũng trở lên lờ mờ.
Càng là ở bên trong lờ mờ, trong mắt của gã ta xuất hiện những vết tích quy tắc lưu động, hư ảnh gương mặt cực lớn biến ảo ở sau lưng, hư thật luân chuyển, trong đó thực chiếm da số.
Chính là Quy Hư nhị giai, lại còn là đại viên mãn.
Mà đỉnh đầu thình lình có hơn 100 tòa cấm sơn, tràn ra uy áp kinh khủng.
Sau khi xuất hiện, tên thiên kiêu Bạch Trạch tộc Thiên Linh Tử đưa tâm mắt nhìn qua, rơi tới trên ngọn núi thứ chín, thần sắc lạnh lùng.
Cùng lúc đó, những ngọn núi khác cũng bay ra hơn 10 đạo thân ảnh Bạch Trạch tộc, đến bên cạnh Thiên Linh Tử.
Sau khi riêng phần mình bái kiến, bọn họ thấp giọng nói một chút, sau đó chỉ tay ve phía Hứa Thanh.
"Độc chú của Thần Linh, chỉ cần lấy vật tương quan cùng Thần Linh là có thể hóa giải."
Thiên Linh Tử nhàn nhạt mở miệng, sau đó giơ tay lên, một chiếc lư hương thanh đồng xuất hiện ở trên đỉnh đầu của gã ta.
Màu sắc lu hương tràn ngập cổ xưa, tản mát ra chấn động kinh người, khiến cho bát phương mơ hồ, dị chất cũng đều bị áp chế, khí tức Thần Linh cực kỳ rõ ràng.
Hiển nhiên vật đó có tương quan mật thiết cùng Thần Linh.
Sau khi trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Thiên Linh Tử, trong đó có khói xanh thướt tha dựng lên, cao chừng trăm trượng, cuối cùng tản ra, như thác nước hạ xuống, hình thành từng vòng khói lửa, bao phủ Thiên Linh Tử ở bên trong.
Bạch Trạch tộc bốn phía lộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt, cúi đầu cúng bái.
Thần sắc của Thiên Linh Tử như thường, như thần tử cất bước đi về phía ngọn núi thứ chín.
Ánh mắt đến từ những ngọn núi khác trong một cái chớp mắt đồng loạt hội tụ tới.
Dưới những ánh mắt này, Thiên Linh Tử bước đến phạm vi của ngọn núi thứ chín, khói độc đập vào mặt, một khắc đụng chạm cùng gã ta, lại không cách nào lập tức xuyên thấu vòng khói lửa, bị ngăn cản lại ở bên ngoài.
Gã ta mặc kệ khói độc ở đây, cất bước đi tới bên trong.
Một màn này khiến cho toàn bộ tu sĩ nhìn thấy đều chấn động, Khâu Tước Tử trên ngọn núi thứ chín cũng thất kinh, gã đã từng nghe nói qua đối với người mới đến này.
Mặc dù mình là Viêm Nguyệt Huyền Thiên bổn tộc, thân phận cao hơn đối phương, nhưng gã không thể không thừa nhận, danh khí của đối phương rất lớn, là thiên kiêu có tốc độ tu hành nhanh nhất của Bạch Trạch tộc trong trăm năm qua.
Vì vậy gã không khỏi nhìn qua hai người Hứa Thanh.
Đội trưởng vẫn thong dong như trước, mặc dù Hứa Thanh mở mắt ra, nhưng đầu tiên không phải nhìn Thiên Linh Tử đang đi tới, mà là lư hương trên đỉnh đầu đối phương, sau đó mới đối mắt cùng với Thiên Linh Tử mới hạ ánh mắt xuống.
Biểu cảm của Thiên Linh Tử không có bất kỳ biến hóa nào, từng bước đi tới, theo gã ta tới gần, uy áp tới từ trên người gã ta càng dân càng mãnh liệt, khí thế như cầu vồng, mỗi một bước đều khiến ngọn núi rung động lắc lư.
Những nơi đi qua, khói độc bốn phía tự động tản ra, không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với gã ta.
Sát ý cùng bá đạo hiển lộ ra từ trên người gã ta.
Nhưng trên thực tế, giờ phút này trong nội tâm của Thiên Linh Tử cũng có gợn sóng, bởi vì gã ta có thể cảm thụ rõ ràng, sương mù độc nơi đây hung mãnh hơn so với suy nghĩ của gã ta nhiều lắm, nhìn như đối với mình không ngại, nhưng trên thực tế thủy chung tồn tại xâm nhập.
Vả lại thông qua cảm giác đối với lư hương, gã ta dự cảm lư hương của mình nhiều nhất duy trì được nửa canh giờ, sau đó khả năng đại khái không cách nào tiếp tục ngăn cản.
"Thần chú này, rất phi phàm."
"Nhưng mà nửa canh giờ vậy là đủ rồi."
Lãnh mang trong mắt Thiên Linh Tử càng đậm, ngay khi gã ta còn cách Hứa Thanh 300 trượng, thân thể đột nhiên tăng tốc, cả người như một đạo sao băng có thể hủy thiên diệt địa, lao tới phía Hứa Thanh, dấy lên tiếng gào thét chói tai bén nhọn động trời, bay nhanh tới gần.
Thế như chẻ tre, nghiền nát tất cả, khắp ngọn núi nổ vang, cỏ cây biến thành tro bụi, giống như hết thảy tia sáng ở giữa thiên địa đều tan biến, chỉ có một đạo sao băng đã trở thành thứ duy nhất.
Sắc mặt của Khâu Tước Tử biến hóa, tu vi trong cơ thể bốc lên, đội trưởng bên đó thì ngáp một cái, mà vẻ mặt của Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều không có biến hóa quá lớn, giờ phút này giơ tay phải lên, nhìn qua sao băng tiến đến, điểm ngón tay tới phía trên mi tâm của bản thân, lơ lửng ba tấc.
Lớp da trên mi tâm lập tức xuất hiện rất nhiều hoa văn, rập rạp vô số, có to có nhỏ, như là mạch máu toàn thân đều hội tụ ở đây, xếp đặt giao thoa lẫn nhau, hợp thành một gương mặt quỷ dữ tợn.
Một khắc ngón tay treo lơ lửng, ngọn đèn tựa như mặt quỷ lại được nhen nhóm lên, u hỏa phóng ra phía ngoài.
Từ xa nhìn lại, dường như mi tâm Hứa Thanh xuất hiện một chiếc quỷ đăng!
Thiên Linh Tử, còn cách 270 trượng.
Ngón tay Hứa Thanh vạch một cái, lần này rơi vào bờ vai bên trái.
Sau một khắc, vị trí bờ vai, mạch máu màu đen nhanh chóng hội tụ, xuất hiện chiếc quỷ đăng thứ hai.
U hỏa lay động, Thiên Linh Tử cách 230 trượng, ngón tay Hứa Thanh điểm tới một bên bờ vai khác, sau đó là đan điền, sau đó là hai chân, nơi cuối cùng điểm xuống là trái tim.
Tất cả bấm niệm pháp quyết, đều là lập tức hoàn thành.
Bảy chiếc U Hỏa Đăng nhỏ, toàn bộ thiêu đốt trong cơ thể Hứa Thanh.
Khí tức của hắn bỗng tăng vọt, đồng thời một cỗ lực lượng nguyền rủa cũng từ trong bảy chiếc quỷ đăng tràn ra bên ngoài, hóa thành bảy mặt quỷ dữ tợn, hỉ nộ ưu tư bi khủng kinh, mỗi mặt quỷ đều khác biệt.
Đây là thuật cấm ky đến từ nhi tử thứ tư của Chúa Tể Lý Tự Hóa, được Hứa Thanh mô phỏng nắm giữ.
Thất Đăng U Hỏa Chúi
Đây là một loại nguyền rủa hẳn phải chết!
Ánh mắt của Hứa Thanh lạnh băng, nhìn Thiên Linh Tử khí thế ngập trời dĩ nhiên đã xuất hiện ở ngoài 10 trượng phía trước mình, nhưng mà lúc này thần sắc của gã ta đã có biến hóa, Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
"Đèn tắt, người diệt."