Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1717 - Chương 1899: Sinh Tử Môn (1)

Chương 1899: Sinh Tử Môn (1) Chương 1899: Sinh Tử Môn (1)Chương 1899: Sinh Tử Môn (1)

Chương 1899: Sinh Tử Môn (1)

Giọng nói lạnh lùng của Hứa Thanh vang vọng giữa thiên địa trong cấm khu, những nơi đi qua, tựa như cơn gió tử vong thổi qua người, lại như minh đăng thu hút sinh hồn.

Trên người hắn càng hội tụ uy thế bài sơn đảo hải, ngồi trên ngọn núi thứ chín, phía sau là vô số hồn ti đỏ tươi như máu lan tràn, như ma.

Bảy chiếc U Hỏa Đăng nhỏ trên người biến thành mặt quỷ, lan tràn ra khắp thân thể của hắn, vờn quanh bốn phía, dày đặc quỷ di.

Lại phối hợp với dung nhan tuấn lãng, tóc dài tự nhiên, giờ khắc này Hứa Thanh độc nhất vô nhị.

Chính là loại khí thôn sơn hà, khiến cho bầu trời biến sắc, gió lớn gào thét.

Một màn này rơi vào trong mắt Thiên Linh Tử, trong lòng của gã ta không khỏi cuộn trào, trong đầu có sấm sét âm ầm hạ xuống, thần sắc bỗng nhiên đại biến, một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn, chưa bao giờ xuất hiện qua, giống như thủy triều ngập trời dựng lên trong cơ thể gã ta.

Lại như núi lở, trực tiếp sụp đổ tâm thần, hình như mỗi một chỗ máu thịt toàn thân, mỗi một tấc xương cốt, đều đang truyên ra tiếng gào thét bén nhọn tới tận linh hồn báo cho gã ta biết.

Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm!

Tất cả cảm giác, hết thảy ý thức, vào thời khắc này đều truyền ra cảm giác nguy hiểm, cuối cùng hội tụ đến cùng nhau, tạo thành cơn sóng càng lớn.

Vòng khói lửa tới từ lư hương bao bọc ngoài thân thể của gã ta cũng nổi lên gợn sóng, xuất hiện vặn vẹo.

Loại cảm giác đó trực tiếp khiến cho Thiên Linh Tử hô hấp dồn dập, thân ảnh tiến vê phía trước chợt dừng lại, bản năng muốn lui ra phía sau, muốn rời xa nhân tộc quỷ dị trước mặt. Nhưng đã chậm.

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn Thiên Linh Tử, giơ tay lên điểm xuống, sương mù Độc Cấm tràn ngập ngọn núi thứ chín gấp gáp dựng lên, hình thành vòng xoáy, bát phương nổ vang.

Gió lốc sương độc màu đen kinh khủng tràn ra, tàn phá bừa bãi và che khuất bầu trời, huyễn hóa ra một gương mặt ma cực lớn, mở ra miệng lớn rậm rạp, hung hăng chúi xuống lư hương trên đỉnh đầu Thiên Linh Tử.

Trong tiếng nổ vang, lư hương rung động lắc lư, vòng khói lửa như thác nước hạ xuống cũng càng dần càng vặn vẹo.

Mà trấn áp vẫn không kết thúc, khói độc xâm nhập càng lúc càng hung mãnh, lần nữa phủ xuống, càng là xoay tròn ngăn cản hết thảy đường lui của Thiên Linh Tử.

Cùng lúc đó, bảy chiếc đèn lập lòe lay động trong cơ thể Hứa Thanh, chiếu ra thân ảnh của Thiên Linh Tử, sau đó... một chiếc dập tắt.

Chớp mắt dập tắt, hai con ngươi của Thiên Linh Tử co rút lại, tâm thân dấy lên gợn sóng cực lớn, lục phủ ngũ tạng bỗng nhiên truyên đến đau nhức kịch liệt, tựa như có một thanh dao găm sắc bén vô hình xuyên thấu, mạnh mẽ đâm tới trong thân thể.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trong miệng gã ta.

Sau khi liên tục phun ra bảy tám ngụm máu tươi, vẫn không cách nào hóa giải, trong cơn hoảng sợ, thân thể của gã ta lảo đảo, hết thảy khí chất không còn sót lại chút gì, trên người thoạt nhìn không còn là hoa phục, mà quần áo cũng vô duyên vô cớ hiện đây dơ bẩn, như con sâu cái kiến, bị trấn xuống dưới đại địa.

Cũng là vào thời khắc này, thân thể trong thời gian ngắn xuất hiện dấu hiệu già yếu, ngọn lửa sinh mệnh trong chốc lát như bị long đong, trở lên ảm đạm.

"Ngươi... " Nội tâm của Thiên Linh Tử cuộn trào kịch liệt, Hứa Thanh dập tắt ngọn đèn thứ hai.

Chớp mắt đèn tắt, trong miệng Thiên Linh Tử truyền ra tiếng kêu rên càng thêm thê thảm, thân thể xuất hiện từng đạo dấu vết vỡ vụn, rập rạp vô số giao thoa với nhau, dường như muốn bị phanh thây xé xác, rất nhiêu huyết dịch tràn ra theo những vết tích vỡ vụn trên người, nhuộm hồng cả lân phiến, cũng nhuộm hông cả áo bào toàn thân.

Từng đám tóc của gã ta héo rũ, lân phiến cũng là như vậy, tự động tróc ra rồi trở thành tro bụi.

Về phần tu vi càng là như bị tước đoạt, khí tức không ngừng giảm xuống.

Cảm giác hẳn phải chết mãnh liệt hiện ra trong trái tim Thiên Linh Tử, may là lúc này lực lượng của lư hương vẫn còn, phòng hộ cho gã ta, mới miễn cưỡng ngăn cách này cảm giác hẳn phải chết đó.

Nhưng mà gã ta vẫn hoảng sợ vô cùng vô tận, cùng với cảm giác tử vong bao phủ, khiến cho gã ta cảm giác mình như một con thuyền cô độc giữa cơn sóng dữ, giờ phút này chợt rút lui, toàn lực ứng phó, không tiếc thiêu đốt bản thân, cũng phải ly khai ngọn núi thứ chín kinh khủng này.

Hứa Thanh cũng không giơ tay lên ngăn cản, bởi vì... Đối phương trốn không thoát.

Hắn lạnh lùng ngóng nhìn thân ảnh thiên kiêu Bạch Trạch tộc, nhìn lu hương lung lay sắp đổ trên đỉnh đầu, ngọn đèn nhỏ thứ ba, thứ tư, thứ năm trong cơ thể. .. Lần lượt dập tắt.

Mỗi một chiếc dập tắt, Thiên Linh Tử lui ra phía sau lại truyền ra một tiếng gào thê lương, thân thể cùng với linh hôn đều đang héo rũ.

Thời gian nháy mắt, bảy đèn đã dập tắt sáu đèn.

Càng có 100 vạn đạo hồn ti từ phía sau Hứa Thanh gào thét phóng đi, thẳng đến lư hương.

Cuối cùng rặc rặc một tiếng, lư hương xuất hiện một đạo khe hở, dưới Độc Cấm cùng với Thất Đăng U Hỏa Chú và hồn ti của Hứa Thanh gia trì lẫn nhau, bảo vật này cuối cùng khó có thể liên tục chống đỡ, biến thành ảm đạm.

Vòng khói lửa chảy xuống cũng vì đó dừng lại, thiếu đi một khâu.

Độc Cấm, thuận thế chui vào.

Sau một khắc, thân ảnh Thiên Linh Tử quay ngược lại, run lên bần bật, trực tiếp từ trên bầu trời rớt xuống, am trên mặt đất.

Nơi đây, là chân ngọn núi thứ chín.

Gã ta năm ở nơi đó, toàn thân mồ hôi như mưa, mà mồ hôi còn ẩn chứa ăn mòn, khiến nửa người của gã ta cũng bị hòa tan mất.

Chẳng những thân thể và linh hồn đều bị đèn tắt trọng thương, lực lượng Độc Cấm cũng đang lan tràn ở trong cơ thể của gã ta, ăn mòn máu thịt đồng thời toái diệt tâm thần, khiến cho toàn thân của gã ta lan tràn hắc khí. Đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung khiến cho Thiên Linh Tử đã mất đi lực lượng gào thét, tử vong bốc lên khắp toàn thân, nương theo mùi tanh tưởi nồng đậm tột cùng, bên trong tâm thần tràn ngập bàng hoàng, lo lắng không yên, hoảng sợ, đủ loại cảm xúc che lấp hết thảy.

Hình như thiên địa trong mắt của gã ta cũng đã mất đi sức sống, ngọn lửa sinh mệnh, chỉ còn lại ánh tàn.
Bình Luận (0)
Comment