Chương 1900: Sinh Tử Môn (2)
Chương 1900: Sinh Tử Môn (2)Chương 1900: Sinh Tử Môn (2)
Chương 1900: Sinh Tử Môn (2)
Ga ta từng nghĩ có một ngày mình sẽ chết, nhưng ở trong tưởng tượng của gã ta, đó là sau khi mình trở thành Uẩn Thần, là chết trong trận chiến của Bạch Trạch tộc đối với địch nhân.
Mà một khắc mình tử vong, cũng tất nhiên sẽ lưu lại dấu ấn nồng đậm bên trong tộc quần, khiến cho người đời sau biết được, từng có thời đại, trong tộc quần của bọn họ đã xuất hiện qua một cường giả tên là Thiên Linh Tử.
Cho nên một màn hôm nay, là điều mà gã ta chẳng thể nghĩ tới, vì vậy không cam lòng cùng điên cuồng trong ngọn lửa sinh mệnh của gã ta bắt đầu bốc lên, ý đồ nghịch chuyển.
Mà Hứa Thanh, lại diệt sạch niềm hy vọng đó, dập tắt một chiếc đèn cuối cùng trong cơ thể, hai mắt cũng nhắm nghiền.
Theo ngọn đèn tắt đi, như có gió thổi tới, dập tắt ngọn lửa sinh mệnh cuối cùng của Thiên Linh Tử.
Hết thảy không cam lòng, đã thành dư âm.
Tất cả điên cuồng, trở về yên tĩnh.
Đèn tắt, người cũng diệt.
Dưới hồn ti tràn tới, thi hài lưu lại dưới chân núi hóa thành tro bụi, tản ra trong gió, rơi vào trên những ngọn núi khác... . Khắp nơi, lần nữa hoàn toàn tĩnh lặng.
Khác biệt cùng sự tính lặng lúc trước, lần này... là tính mịch do hô hấp đình trệ.
Vô số ánh mắt ngốc trệ tràn đầy hoảng sợ, hình như đã mất đi năng lực di động, rơi tới trên ngọn núi thứ chín, tới trên người Hứa Thanh từ đầu đến cuối vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ cũ.
"Thiên Linh Tử. .. Đã chết?"
“Thiên kiêu Bạch Trạch tộc. . .'
"Người này, người này rốt cuộc là ai, từ lúc nào nhân tộc xuất hiện thiên kiêu như thết"
Sau một lúc lâu, âm thanh xôn xao đột nhiên tái khởi, tạo ra gợn sóng truyền khắp bát phương.
"Thân thông hắn vừa sử dụng, hình như ta đã từng nhìn thấy trên một cuốn sách cổ.. "
"Đó là Chúa Tể pháp, cần huyết mạch Chúa Tể mới có thể triển khail"
"Thất Đăng, U Hỏa Chúi"
"Nhân tộc thời kỳ đỉnh phong, một đạo trong huyết mạch của Chúa Tể Lý Tự Hóal"
Thân là một trong tộc quần siêu cấp của đại lục Vọng Cổ, kiến thức tổng thể của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc siêu việt tộc bây khác rất nhiều, cho dù Hứa Thanh thi triển chính là cổ pháp, nhưng vẫn bị người tìm được đầu nguồn.
Mà trong khi chung quanh tràn ngập kinh ngạc cùng không cách nào điều khiển tự động hít sâu, trên ngọn núi thứ chín, nội tâm của Khâu Tước Tử cũng đang như sóng cao dâng lên vạn trượng.
Ánh mắt nhìn tới Hứa Thanh đã là hoàn toàn thần phục.
Gã không biết nhân tộc trước mắt đến cùng còn có bao nhiêu thủ đoạn, thực lực chân chính cuối cùng mạnh như thế nào.
Nhưng sự tình phát sinh ngày hôm nay, thậm chí khiến cho gã có một loại ảo giác, hình như. . . Sự thần bí của đối phương giống như một cái hắc động, có thể thôn phệ hết thảy.
Đội trưởng cũng rất ngoài ý muốn, liếc nhìn Hứa Thanh mấy lần, lân đầu tiên y nhìn thấy Hứa Thanh sử dụng Thất Đăng U Hỏa Chú, trước giờ căn bản chưa hề dùng qua.
"Tiểu tử này, đã học được cách ẩn tàng rồi, không được, ta cũng phải cố gắng hơn nữa!"
Ngay cả trong cung điện màu vàng giữa không trung, vị quý tộc Viêm Nguyệt nọ cũng thay đổi sắc mặt, chú ý đến trên người Hứa Thanh, như có điều suy nghĩ.
"Đoạn thời gian trước pho tượng của Lý Tự Hóa bên Tế Nguyệt đại vực đã xảy ra đại sự, có mấy nhân tộc, sát Thần.... "
Mà trong lúc mọi người riêng phần mình rung động, từng tòa cấm sơn thu nhỏ lại, chậm rãi hạ xuống từ không trung, cuối cùng toàn bộ trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Hứa Thanh.
Cùng 27 tòa của hắn, tổng cộng 139 tòa cấm sơn.
Giữa nhau có thiểm điện nối tiếp, hình thành một cái tổng thể, đồng thời vô tận uy áp cũng khuếch tán ra từ phía trên.
Số lượng cấm sơn như thế, khiến cho tâm thần của tất cả mọi người lần nữa dấy lên gợn sóng, bọn họ biết rõ Hứa Thanh rất mạnh, nhưng sự hấp dẫn của hơn 100 ngọn núi cùng với không có bối cảnh gì, vẫn khiến người ta tâm động.
Nhất là tu sĩ bên trong ngọn núi dự định, vẻ tham lam của bọn họ càng đậm, nhưng lựa chọn che giấu, tạm gác lại về sau.
Cũng chính là ở thời điểm này, thời gian hạn chế 10 ngày của mảnh cấm khu nơi đây đối với cấm sơn đã hết, biến mất.
Một khắc tản đi, tựa như mở ra lồng giam giữa thiên địa, khí tức bên ngoài tùy theo đến, đại địa càng nổ vang rung động lắc lư, 27 tòa cấm sơn cũng đều tự động xuất hiện đoạn tuyệt cùng cấm khu.
Cũng ở trong một cái chớp mắt, giọng nói đến từ trên cung điện màu vàng vang vọng tới.
"Dời núi, bắt đầu."
Lời này vừa ra, như là thổi lên tiếng kèn giết chóc và tranh đoạt, không có ai tiếp tục chú ý tới phía Hứa Thanh nữa, dù vẫn còn tham niệm, nhưng bây giờ phải cầm đi ngọn núi của bản thân trước mới là trọng điểm.
Nhưng ngay lúc chúng tu từng kẻ bộc phát tu vi, trong mắt lập loe sát cơ, muốn lập tức đi tranh đoạt. .. Hai mắt của Hứa Thanh chậm rãi mở ra.
Thời gian, đã đến.
Hắn giơ tay phải lên, vung tới toàn bộ thiên địa, trong nháy mắt tiếp theo, bầu trời tối sam lại, mây mù đột nhiên tuôn ra, một cỗ khí tức làm cho cả cấm khu cũng rung rung xuất hiện ở trên bầu trời, trấn áp đại địa.
Thần sắc của tất cả mọi người bên trong cấm khu lại biến đổi.
Trên bầu trời là một tòa ngục lao đen nhánh vô cùng to lớn chậm rãi xuất hiện, che đậy bầu trời, bao trùm cấm khu.
Vô số tia chớp chạy khắp bốn phía, từng tiếng kêu rên đến từ hư vô truyền khắp bốn phương.
Uy nghiêm, âm u, máu tanh, trấn áp, đây là cảm giác lao ngục tạo ra cho tất cả mọi người.
Một khắc xuất hiện, lập tức trùng trùng điệp điệp hạ xuống đại địa. Trong tiếng nổ vang, mặt đất cuộn trào, lao ngục xuyên thấu thân núi, rơi xuống đại địa.
Giam giữ 27 tòa cấm sơn cùng với phạm vi bốn phía ở bên trong.
Trong lao ngục, giờ phút này truyền đến tiếng cười dữ tợn, có thể thấy được trong từng dãy phòng giam, có sư tử bằng đá đang vũ động, huyễn hóa ra thân ảnh cực lớn.
Có cái đầu đang cuộn tròn, truyền ra tiếng cười thút thít nỉ non quái dị.
Có cối xay đá đang xoay tròn, đè ép ra vô tận máu tươi.
Có búp bê đang tết cây cỏ, hình thành vô số tiểu nhân, riêng phần mình kêu rên.
Có lão đâu Đan Thanh điên cuồng, vung vẩy văn chương, vẽ ra hình ảnh toàn bộ tu sĩ cấm sơn tử vong.
Còn có một... ngón tay cực lớn quán xuyên qua đông đảo nhà tù.
Khí tức Thân Linh bộc phát ở bên trong.
Chính là nhà tù 132 khu Đinh sau khi nguyên vẹn.
Mà giọng nói của Hứa Thanh cũng vào thời khắc này vang vọng ra.
"Trong ba hơi thở, kẻ sống ở nơi đây, đều vong."
Theo lời nói truyên ra, đại môn của nhà tù 132 khu Đinh, chậm rãi mở ra.
Đây là, Sinh Tử Môn.