Chương 1912: Quyết đấu đỉnh phong (2)
Chương 1912: Quyết đấu đỉnh phong (2)Chương 1912: Quyết đấu đỉnh phong (2)
Chuong 1912: Quyet dau dinh phong (2)
Dưới Tàn diện Thần Linh, Hứa Thanh và Minh Nam Thế tử vẫn chiến như trước.
Lấy bọn họ làm trung tâm, từng đạo chấn động dấy lên, rất nhanh tản ra, mỗi một đạo đều ẩn chứa lực trùng kích rất kinh khủng.
Nhìn qua một màn này, nội tâm của đội trưởng nơi xa cùng với Đại hoàng tử nơi khác đều xuất hiện gợn sóng.
"Bên trong một đao nọ ẩn chứa tinh thần... . rốt cuộc tiểu Thanh đã có hình thức đạo ban đầu của mình rồi!"
"Chính là như thế, đánh vỡ hết thảy gông xiềng, đánh vỡ hết thảy quy tắc, lao ra khỏi thiên địa, lao ra vạn vật, lao ra khuôn phép cũ!"
Trong mắt đội trưởng lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Bên phía Đại hoàng tử, bởi vì kinh lịch chưa đủ cho nên không cách nào cảm giác tinh chuẩn như đội trưởng, nhưng gã thay đổi sắc mặt và chấn động, cũng bởi vì một đao tinh thần nọ.
Gã không biết miêu tả như thế nào, nhưng gã cảm nhận được sự phù hợp từ trong tối tăm.
Hình như, đó là đạo mà gã khát vọng có được.
Cho nên giờ phút này da đầu của gã đang run lên, không phải bởi vì quá chấn động, mà bởi vì đồng cảm!
Trong lúc nội tâm của hai người bọn họ đang cuộn trào, trên màn trời, một tiếng nổ vang mãnh liệt hơn nữa truyền ra, sau một lần đụng chạm, thân ảnh Hứa Thanh và Minh Nam Thế tử riêng phần mình rút lui, kéo ra khoảng cách 100 trượng.
Hứa Thanh đứng sừng sững ở bên trong hình thái Thần Linh, ánh mắt lạnh lùng, toàn thân tản mát ra khí thế bàng bạc, nhưng cẩn thận nhìn có thể thấy, thân thể hình thái Thần Linh của hắn tràn ngập vô số vết thương.
Chẳng qua theo hồn ti nhúc nhích, những vết thương đó rất nhanh đã khép lại.
Về phần Minh Nam Thế tử, giờ phút này không còn vẻ nhẹ nhõm nữa, cảm giác ngưng trọng không chỉ tràn ngập trong mắt và trên mặt, càng đã lan tràn tới toàn thân.
Trên người của gã ta cũng có thương thế, nhưng theo ánh sáng trắng lóng lánh hiện lên, hết thảy đều lập tức khôi phục.
"Có thể chọi cứng cùng Cửu Tức Phục Khí của ta. . . . . Nhân tộc, phương pháp biến hóa Thần Linh của ngươi, có chút ý tứ.
"Chỉ là không biết ngươi có thể chịu đựng được hay không.....”
Không đợi Minh Nam Thế tử nói xong, thân sắc của gã ta bỗng nhiên biến đổi, chợt lui ra phía sau, hầu như ngay khi gã ta lui ra phía sau, vị trí nguyên bản ngay lập tức âm ầm sụp xuống.
Hư vô vỡ vụn.
Một cây hàng ma xử lập lòe ánh sáng quỷ dị xông ra từ bên trong hư vô sụp xuống, trở về bên cạnh Hứa Thanh.
"Ngươi. ... " Sắc mặt của Minh Nam Thế tử âm trầm.
"Om sòm.”
Một khắc giọng nói bình tĩnh của Hứa Thanh truyền ra, thân thể của hắn lập tức như bôn lôi, lao thẳng đến Minh Nam Thế tử, đồng thời tay phải giơ lên kéo một cái ở trên người, tức thì có tiếng Kim Ô vang tận mây xanh.
Hỏa diễm màu đen bộc phát ra từ trên người hắn, hình thành Kim Ô phun ra nuốt vào giữa thiên địa, sau đó phóng tới Hứa Thanh.
Thân hình của nó nhanh chóng tiêu tán, như bị bóc tách, cho đến cuối cùng chỉ còn lại một thanh trường thương màu đen, rơi vào trong tay Hứa Thanh, hắn hung hăng cam chặt, chợt ném ve phía Minh Nam Thế tử!
Hàng ma xử cũng chợt hiện tia sáng cực lớn, vô số tia chớp màu đen vờn quanh, tương tự phóng đi.
Trong lòng Minh Nam Thế tử lóe lên sát cơ, gã ta biết khuyết điểm của mình, phụ thân cũng đã từng nhắc nhở qua, đó chính là ngạo mạn.
Đây là do thân phận tôn cao cùng với tổng thể tộc quần cường hãn dẫn đến, cũng khiến cho gã ta từ nhỏ đến lớn mặc dù nhìn như đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng trên thực tế bất kỳ địa phương nào gã ta đi tới, đều không có bao nhiêu tu sĩ dám chân chính giao chiến sinh tử cùng gã ta.
Nhân sinh thuận lợi cấp cho gã ta quầng sáng và huy hoàng, nhưng đồng dạng cũng khiến cho gã ta có chỗ thiếu hụt không hoàn mỹ.
Đây cũng là nguyên nhân gã ta lựa chọn tham gia đại săn bắn, gã ta biết mình cần ma luyện, cần chân chính trải qua sinh tử, mới có thể chuyển hóa ưu thế của mình thành thông thiên đại đạo.
Mà bây giờ, gã ta có một loại dự cảm, cơ duyên mà mình chờ đợi đã xuất hiện.
Cho nên nét âm trầm trong mắt của gã ta đã hóa thành sát ý nông đậm, chớp mắt một cái tới gần Hứa Thanh, gã ta giơ tay lên, giang hai tay hung hăng nắm chặt màn trời!
Màn trời dày đặc mây mù như bị một bàn tay vô hình bóp nát, dưới âm thanh âm ầm, bắt đầu tan vỡ trong phạm vi lớn, rơi xuống vô số nước mưa, tung bay trên đại địa, đồng thời cũng tạo thành trình độ ngăn cản nhất định cho trường thương cùng với hàng ma xử đang phóng nhanh đến.
Mà vào thời khắc này, tinh không trên màn trời hiển lộ ra càng rõ ràng hơn.
Trong tỉnh không có chín viên tỉnh thân vô cùng sáng ngời lập lòe, cực kỳ dễ thấy, xếp đặt cùng một chỗ, tạo hình như một ngón tay.
Minh Nam Thế tử giơ tay phải lên, bỗng nhiên hạ xuống, không để ý tới trường thương màu đen, chỉ về phía Hứa Thanh.
"Đấu bính chỉ đông, thiên hạ đều xuân."
Cửu tỉnh chói lọi, tỉnh quang thay thế hết thảy tia sáng, hình thành một ngón tay hư ảo xuất hiện ở phía đông của Hứa Thanh.
Ngón tay này lớn vô cùng, càng tràn ra uy lực mênh mông, trong cảm giác của Hứa Thanh, hắn như đang đối mặt với toàn bộ tinh không, so sánh cùng nó, bản thân hắn quá nhỏ bé.
Lực lượng của nó bao phủ, thân thể của Hứa Thanh như bị ràng buộc, hết thảy đều biến thành chậm lại.
"Đấu bính chỉ nam, thiên hạ đều hạ."
Nội tâm Hứa Thanh chấn động, đang muốn phá giải, ngón tay thứ hai xuất hiện ở phía nam, lực lượng ràng buộc lân nữa tăng Vvotl
"Đấu bính chỉ tây, thiên hạ đều thu."
Tiếp theo là ngón thứ bal
"Đấu bính chỉ bắc, thiên hạ đều đông."
Giọng nói của Minh Nam Thế tử vang vọng, ngón tay thứ tư, xuất hiện ở phía bắc Hứa Thanh.
Từ xa nhìn lại, bốn ngón tay ở trên trời cao, tràn ra cảm giác mênh mông kinh người và uy thế đáng sợ, giờ phút này toàn bộ đều chỉ ve phía Hứa Thanh.
Chính là Di Tinh Hoán Đấu, Cửu Tinh Trấn Sát Đạo trong công pháp Hoàng cấp Tam Thập Lục Tiên Cương của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
"Đông nam tây bắc, xuân hạ thu đông, đấu bính chỉ tới, không còn đường sống!"
Lời này vừa ra, bốn ngón tay tinh thần kinh thiên động địa lập tức nhấn xuống chỗ Hứa Thanhl