Chương 1913: Cảm tạ (1)
Chương 1913: Cảm tạ (1)Chương 1913: Cảm tạ (1)
Chuong 1913: Cam ta (1)
Dong chi chuong sinhl
Cho nên ngón tay mênh mông do tinh quang biến thành ở phía đông Hứa Thanh, tràn ra nồng đậm lực lượng sinh cơ.
Mà bất luận thứ gì quá thịnh, sau khi vượt qua cực hạn, sẽ làm cho người ta có cảm giác không còn là chính, mà là tài
Do đó, phía cuối ngón tay sinh, nhìn qua như là yêu tà.
Nam chỉ chưởng vinhl
Tương tự như thế, ý lửa bốc lên, tựa như Hỏa Thần mạnh mẽ, muốn dùng lửa phong thiên địa.
Tây chỉ chưởng khôi
Cũng là cảm giác khô héo và lãng phí tràn thời gian ngập trong đó chạy đến, càng có năm tháng trôi qua ẩn chứa ở bên trong, khiến cho người ta nhìn vào giống như thấy thời gian thay đổi.
Cuối cùng bắc chỉ chưởng tử!
Giống như đến từ Minh giới, mang tử vong đến trên thế gian.
Giờ phút này, theo bốn ngón tay hạ xuống, toàn bộ sinh tử khô vinh đều ở bên trong, pháp thuật như thế, Đại hoàng tử ở xa nhìn thấy lập tức biến sắc, nội tâm lo lắng.
Bởi vì gã... Chính là bại dưới một chiêu Di Tinh Hoán Đấu, Cửu Tinh Trấn Sát này.
Chuẩn xác mà nói, là gã dựa vào huyết mạch bản thân, phá vỡ pháp thuật Di Tỉnh Hoán Đấu, sau đó thất bại dưới sát chiêu che giấu trong đó.
"Đây chỉ là biểu tượng, sát chiêu chân chính của Minh Nam Thế tử, ẩn giấu ở trong biểu tượng đó.... -"
Đại hoàng tử muốn nhắc nhở, nhưng gã không làm được, mặc kệ là mở miệng hay là thân niệm, đều bị Minh Nam Thế tử phong kín từ trước, không thể báo động trước nửa điểm.
Vì vậy gã chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn ngón tay nọ âm ầm nhấn xuống.
Nhưng đội trưởng không hề động, y tin tưởng Hứa Thanh sẽ không dễ dàng bị trấn giết như vậy.
Sự thật đúng là như thế, hâu như ngay khi cả bốn ngón tay hạ xuống, mặc dù thân thể của Hứa Thanh tức khắc không cách nào nhúc nhích, bị một loại ràng buộc vô hình, nhưng đôi mắt của hắn vẫn còn có thể mở ra.
Nháy mắt tiếp theo, hai mắt Hứa Thanh trực tiếp đen nhánh!
Một chiêu Độc Cấm nhập vào mắt hắn từng cảm ngộ ở Tế Nguyệt đại vực năm đó, lúc này đã nổi lên tác dụng mấu chốt, theo ánh mắt của hắn, Độc Cấm..... đã có được thông đạo bộc phát ra.
Hứa Thanh nhìn ngón tay phía đông, lực lượng Độc Cấm ầm ầm mà ra, nơi ánh mắt nhìn đến, ngón tay khổng lồ chấn động mạnh một cái, màu đen... Như bệnh nấm ngoài da, nhanh chóng lan tràn bốc lên trên ngón tay đó.
Dù cho sinh cơ trong đó nồng đậm như thế nào, nhưng dưới Độc Cấm, đều như băng tuyết gặp phải nước sôi, nhanh chóng tan rã.
Vẫn chưa kết thúc, ánh mắt của Hứa Thanh lần nữa dịch chuyển khỏi, nhìn ngón tay phía bắc đại biểu tử vong.
Độc Cấm, tương tự đại biểu tử vong.
Trong chớp mắt, ngón tay phía bắc chấn động, Độc Cấm như cá gặp nước bốc lên ở bên trong.
Mà hai ngón tay bị ảnh hưởng, dưới hồn ti nhúc nhích, rốt cuộc thân thể của Hứa Thanh cũng đã đột phá được ràng buộc, lần nữa có được tự do.
Hắn không chút do dự, ngay khi thân thể có thể cử động lập tức giơ tay phải lên, nhấn một cái lên bầu trời.
Khô Viêm Yêu Pháp bản tôn đạo nổ vang mà ra. Ba ngọn núi lớn bỗng nhiên xuất hiện, từ trên trời rơi xuống, chợt phủ xuống chỗ ngón tay mùa hè.
Cùng lúc đó, ý niệm trong đầu Hứa Thanh khẽ động, trường thương màu đen nơi xa thay đổi phương hướng, kéo lê một đạo vết tích thật dài trên màn trời, đâm thẳng tới ngón tay phía nam đại biểu phồn vinh.
Hết thảy nói ra rất dài dòng, nhưng đều diễn ra với tốc độ ánh sáng.
Sau một khắc, Độc Cấm, Yêu Sơn, trường thương, đồng loạt nổ vang, âm thanh giao hòa cùng một chỗ, hóa thành tiếng vang to lớn giống như khai thiên tích địa, như thiên địa gâm rống, hư vô nổ tung.
Ngón tay phía đông tan vỡ, ngón tay phía nam toái diệt, ngón tay phía tây phá toái, ngón tay phía bắc thành tro.
Ánh sáng của cửu tinh phía trên bầu trời cũng đều ảm đạm một chút, không còn khiến người khác chú ý như trước nữa, mà ánh sáng giao hòa cùng quần tinh giống như đang tiêu tán.
Thân ảnh Hứa Thanh cũng xông ra từ trong bốn ngón tay toái diệt, thẳng đến Minh Nam Thế tử.
Nhưng. . . Thần thông bị diệt, trên mặt của Minh Nam Thế tử lại không hề xuất hiện vẻ ngoài ý muốn, mà lộ ra một tia cười âm lãnh, nhẹ giọng mở miệng.
"Nhớ kỹ chưa?"
Dĩ nhiên câu này không phải đang hỏi Hứa Thanh, vì vậy lập tức có vô số âm thanh đáp lại, từ bầu trời, từ đại địa, từ hư vô, từ mây mù, từ toàn bộ vị trí trong phiến khu vực này truyền đến.
"Nhớ kỹ rồi."
Ba chữ, do vô số giọng nói khác biệt tạo thành, bên trong có nam nữ già trẻ, có hùng hậu và bén nhọn, có khóc lóc có cười, có gào thét cùng lẩm bẩm... .
Tất cả, đều nói ra ba chữ nọ.
Cuối cùng, chín ngôi sao ảm đạm trên bầu trời bỗng nhiên di động, hợp thành một vòng tròn, sau khi tinh quang kết nối với nhau, hóa thành một cái hắc động, một cỗ lực lượng kinh khủng tràn ra từ bên trong.
Đây không phải là lực lượng đến từ tu sĩ, mà hiện ra nồng đậm khí tức Thần Linh, càng ẩn chứa vô tận dị chất, đã vượt qua cấm khu, vượt qua cấm địa. . .
Tập trung vào Hứa Thanh.
Thân ảnh của Hứa Thanh dừng lại, hắn có dự cảm không thể tiếp tục đi về phía trước, vì vậy chợt ngẩng đầu, nhìn tới hắc động cửu tinh đang khóa chặt chính mình.
Hắn đã từng cảm thụ qua cùng loại khí tức.
Đó là...
Thần Vực!
Hầu như ngay khi Hứa Thanh cảm giác, bên trong hắc động cửu tinh từ bầu trời hạ xuống một vật. Đó là một tờ giấy vàng.
Một tờ tiền dành cho người chết.
Giấy vàng tung bay rơi xuống, nhìn như chậm chạp nhưng thực tế càng lúc càng lớn, hiển nhiên tốc độ kinh người, mà càng thêm quỷ dị là, trên mặt giấy vàng đang nhanh chóng phác họa ra một khuôn mặt.
Gương mặt đó... Chính là Hứa Thanh.
Xa xa, Đại hoàng tử thấy một màn như vậy, lo lắng càng thêm kịch liệt, lúc trước gã đã thất bại dưới một chiêu này.
Sau khi thua gã mới biết được, tờ giấy vàng đó là phụ thân của Minh Nam Thế tử ban tặng.
Vật đó không phải đến từ Vọng Cổ, mà đến từ một cái Thân Vực tràn đầy quỷ dị và tử vong.
Di Tỉnh Hoán Đấu Cửu Tinh Trấn Sát chỉ là biểu tượng, sát thương của thuật đó không phải trọng điểm, trọng điểm là mượn nhờ sát thương để có thể vẽ thần hồn của địch nhân. Phối hợp với tờ giấy vàng nọ, có thể khiến thần hồn bị những giọng nói quỷ dị dùng phương pháp đặc thù phác hoạ ra.
Để cho mảnh Thần Vực nọ nhớ kỹ bộ dạng của Hứa Thanh.
Tiến tới... Đốt cháy phong hồn.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ