Chương 1921: Tranh đấu đệ nhất (1)
Chương 1921: Tranh đấu đệ nhất (1)Chương 1921: Tranh đấu đệ nhất (1)
Chuong 1921: Tranh dau de nhat q)
Cả không gian là một mảnh yên tĩnh.
Bầu trời, sau khi trải qua trận giao chiến của Hứa Thanh và Minh Nam Thế tử, một khu vực mây mù đầy trên trên đầu bọn họ đã thành tổ ong, bị phá thành mảnh nhỏ.
Tỉnh quang bên ngoài tùy ý chiếu xuyên qua những lỗ hổng bên trên, tựa như phủ lên tâng sa mỏng cho phiến khu vực này, nổi lên vẻ thần bí.
Mặt đất, những hố sâu cùng với chỗ lõm phạm vi lớn trên nham thạch nóng chảy cũng dần dần khôi phục, sau khi hồi phục thì nhiệt độ cao bắt đầu bốc lên.
Theo trận đấu pháp này kết thúc, hết thảy đều trở lên an bình.
Chỉ có giọng nói của đội trưởng hơi vang vọng.
Cũng rất hiếm khi y mới nói được ra một vài câu nghiêm chỉnh như vậy.
Sau khi nói xong, đội trưởng đứng im ở nơi đó, chắp tay sau lưng và ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Gió nhẹ thổi tới, khẽ hất tóc dài và tay áo của đội trưởng lên, có vài sợi tung bay trước mắt, xuyên thấu qua khe hở của sợi tóc, có thể thấy trong mắt đội trưởng xuất hiện một chút hồi ức và cảm khái.
Tựa hồ đang nhớ tới quá khứ đặc thù mà người thường không thể trải qua, khiến cho cảm xúc có chút dâng trào, giờ khắc này đội trưởng giống như một vị thống soái cô độc đứng ở trung tâm chiến trường.
Mọi người nhìn tới một màn như thế, trong lòng nhao nhao có nhận thấy.
Trong đó có một vài người đã từng nghe qua tên Nhị Ngưu.
Dau sao có Hứa Thanh tự vấn lương tâm vạn trượng làm người so sánh, loại việc tự vấn lương tâm một trượng cũng là độ cao trước đây không có mà sau này càng không thể có, hoặc nhiều hoặc ít, cũng xem như một chút lịch duyệt, trường hợp quá đặc biệt.
Nhưng bây giờ theo giọng nói của Nhị Ngưu vang vọng, cảm giác của bọn họ đối với đội trưởng đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngay cả Đại hoàng tử cũng phải nhìn kỹ Nhị Ngưu hơn, trong lòng như có điều ngộ ra, chắp tay cúi đầu.
Đội trưởng khẽ nhích lông mi lên, vẻ mặt vẫn bảo trì nguyên trạng như trước.
Người bên ngoài rất khó phát hiện, nhưng Hứa Thanh chỉ nhìn thoáng qua đã biết đội trưởng là đang cố làm ra vẻ.
Nhưng tất nhiên hắn sẽ không vạch trân, giờ phút này phất tay một tòa cấm sơn từ trên đỉnh đầu hạ xuống, bay thẳng đến phía Đại hoàng tử.
Đó là cấm sơn định sẵn của Đại hoàng tử trong tòa cấm khu lúc trước, bây giờ coi như là vật quy nguyên chủ.
"Gặp lại ở Thân Sơn." Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Mặc dù không xuất hiện cùng Đại hoàng tử, nhưng Hứa Thanh biết Đại hoàng tử cũng là người tham dự đại săn bắn.
Mà dựa theo quy tắc của đại săn bắn, nếu không tranh đoạt hạng nhất, vậy thì một tòa cấm sơn cũng đã phù hợp yêu cầu cơ bản.
Về phần có thể bảo lưu tới cuối cùng hay không, không phải là việc Hứa Thanh có thể can thiệp được rồi.
Sau khi đưa một tòa cấm sơn ra, Hứa Thanh cất bước đi lên trên trời, đội trưởng vừa tiếp tục bảo trì vẻ mặt thổn thức của mình, vừa song song cùng Hứa Thanh đi về phía trước.
Thân ảnh hai người lập lòe ở phía chân trời.
Trên vùng đất, tất cả mọi người đều ngóng nhìn, cho đến khi hai người Hứa Thanh sắp tan biến trong mắt bọn họ, Đại hoàng tử bỗng nhiên mở miệng. Hua tôn."
Đại hoàng tu chắp tay, khom người cúi đầu!
"Chúc thành công!"
Dĩ nhiên gã nhìn ra, mục tiêu của Hứa Thanh chính là Huyền Thiên Tướng!
Nếu không căn bản không cần nhiều cấm sơn như vậy.
Tất cả mọi người bên cạnh cũng đều cúi đầu, thật lòng khâm phục, bái về phía bầu trời.
Hứa Thanh dừng lại, quay người nhìn phía dưới, sau một lúc thì đáp lễ, tiếp theo hắn cất bước đi xa, cùng đội trưởng tan biến khỏi màn trời.
Về phần cỗ xe kéo cốt long nọ cũng bị Hứa Thanh lấy đi.
Hồi lâu, Đại hoàng tử cùng với chúng tu nhân tộc hít sâu, riêng phần mình nhìn nhau một cái, sau cùng ánh mắt đều hội tụ tới trên người Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nhìn về phía chân trời Hứa Thanh rời đi, trâm thấp mở miệng.
"Mục tiêu tiếp theo của chúng ta, không phải đổi lấy hòa bình, mà nghĩ biện pháp thu được đầy đủ tình báo cho Hứa tôn, tất cả toàn lực ứng phó, chuẩn bị trợ giúp Hứa tôn tranh đoạt Huyền Thiên Tướng!"
Nói xong, Đại hoàng tử bắt đầu an bài, mà theo gã sắp xếp, đoàn người riêng phần mình tách ra, dựa theo yêu câu của Đại hoàng tử để đi sưu tập tin tức và tình báo.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi, ba ngày qua đi.
Trong ba ngày, sự tình Minh Nam Thế tử vẫn lạc cơ bản không cách nào che giấu, dần dần truyền ra.
Ngay từ đầu vẫn chỉ là lời đồn đãi, đa số người nghe thấy đều không tin, thậm chí còn có người xì mũi coi thường, cho rằng là lời nói vô căn cứ.
Trong phán đoán của bọn họ, chiến lực cùng với bối cảnh của Minh Nam Thế tử, không có bao nhiêu người có bản lĩnh và đảm lượng dám chém giết.
Đây chính là nhi tử độc nhất của Minh Nam Vương.
Nhưng theo tin tức không ngừng truyền bá, lời chất vấn dần dần thiếu đi, hoảng sợ dần dần nhiều hơn, hơn nữa Minh Nam Thế tử một mực không xuất hiện, vì vậy cuối cùng, tin tức về cái chết của gã ta đã trở thành điểm nóng, bị đông đảo tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc chú ý.
Dẫu sao Minh Nam Thế tử cũng là một nhân vật phong vân của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, nhất cử nhất động của gã ta đều được chú ý, mà đột nhiên lại không còn tin tức... đáp án trong đó khiến cho nội tâm của toàn bộ mọi người dấy lên sóng lớn.
Thế nên trong mấy ngày qua, đã có rất nhiều tu sĩ đi đến địa phương Minh Nam Thế tử và Hứa Thanh giao chiến, riêng phần mình dò xét, từ một loạt dấu vết để lại bên trong, bọn họ đoán được chân tướng.
Mà chân tướng này giống như hóa thành phong bạo, lấy tốc độ cực nhanh mà quét ngang toàn tộc.
"Minh Nam Thế tử. .. Hình như đã tử vong!"
"Người giết Minh Nam Thế tử, là tu sĩ nhân tộc!"
"Có người nhận ra thân phận của tên tu sĩ nhân tộc nọ, hắn tên là... Hứa Thanh!"
Trong thời gian ngắn, vô số tin tức truyền khắp bát phương, rất nhanh quá khứ của Hứa Thanh cũng bị người ta dò xét điều tra ra.
Chỉ là... Theo bọn họ biết được sâu hơn, phong bạo càng lớn bắt đầu bộc phát.
Thật sự là quá khứ đã qua của Hứa Thanh, dù là tu sĩ của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc nhìn thấy vẫn phải vô cùng chấn động. "Chu nhan cua Phong Hai Quan nhan tộc!"
"Từng tham dự sự kiện sát thân bên trong Tế Nguyệt đại vực!"
"Được Hắc Linh đại vực tôn là Thần Linhl"
"Trong Hoàng Đô nhân tộc, trảm hoàng tử! Được Đại Đế ban kiếm!"
"Một lời có thể quyết định một vực thăng trâm!"