Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1740 - Chương 1922: Tranh Đấu Đệ Nhất (2)

Chương 1922: Tranh đấu đệ nhất (2) Chương 1922: Tranh đấu đệ nhất (2)Chương 1922: Tranh đấu đệ nhất (2)

Chuong 1922: Tranh dau de nhat (2)

"Nghe nói, người này có được bán Thần Thuật, độc pháp động trời, càng có quyền hành Tử Nguyệt!"

"Phía sau không chỉ có Uẩn Thần vệ đạo, càng có Thần Linh chúc phúc!"

"Còn nữa... hình như Hứa Thanh là Thần sứ của Tinh Viêm thần điện!"

Từng tin tức, một đạo chấn động hơn một đạo truyền ra, thanh danh của Hứa Thanh trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cũng cứ thế nổi lên.

Cộng với hắn một đường giết chóc bên trong đại săn bắn, khiến cơ hồ toàn bộ người tham dự đại săn bắn đều không thể không biết sự tôn tại của hắn.

Hắn còn chưa tới Thần Sơn, nhưng thanh danh đã lan truyền khắp nơi.

Trong đó còn có một trọng điểm, đó chính là số lượng cấm sơn của Hứa Thanh, theo hắn một đường tiến về phía Thần Sơn, bắt đầu bị người qua đường chú ý.

Thật sự là cấm sơn của hắn quá nhiều rồi.

Lại phối hợp thêm với danh khí của Hứa Thanh, vì vậy những nơi hắn đi qua, cũng có đủ lực lượng chú ý như giống như Minh Nam Thế tử, có thể thu hút hết thảy ánh mắt ngóng nhìn.

Trong đó có người lạnh nhạt, có người địch ý, có người không cam lòng, có người không phục.

Dẫu sao... Theo góc nhìn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc bọn họ, nhất là Viêm Nguyệt bổn tộc, một tên nhân tộc thu được nhiêu cấm sơn như vậy trong đại săn bắn thần thánh của bọn họ, đè ép gân như tất cả mọi người, việc này khiến cho bọn họ có một loại cảm giác bị vượt mặt.

Nếu như nhân tộc cường hãn thì cũng đành, nhưng quan trọng là bây giờ nhân tộc đã suy nhược.

Vì vậy, trong lòng rất nhiều Viêm Nguyệt bổn tộc, loại cảm giác đó đã hóa thành sự sỉ nhục.

Địch ý, càng nông đậm hơn.

Chú ý, cũng ngày càng nhiều.

Đồng thời theo thời gian trôi qua, từng tin tức về hành tung và thu hoạch của Hứa Thanh cũng không ngừng truyền rộng khắp.

"Nhóm Hứa Thanh đã vượt qua nội vực thứ bai"

"Trên đường có tu sĩ Bạch Trạch tộc ngăn cản, bị hắn chém giết, đã có gân 800 tòa cấm sơn!"

"Hứa Thanh, bước vào nội vực thứ hai”

"Lần nữa chém giết nhiều người tham dự, số lượng cấm sơn đã hơn 800 tòa."

"Tiếp cận nội vực thứ nhất!"

"Cấm sơn 900 tòa!" "Hắn... .. Một đường tiến vào nội vực thứ nhất, còn cách Thần Sơn chưa tới năm ngày lộ trình!

"Có người trông thấy từ xa, trên người Hứa Thanh sát khí động trời!"

Những tin tức trên truyền ra, khiến cho hành trình của Hứa Thanh bị vô số người chú ý, mọi cử động đều bị nhìn chằm chăm.

Thậm chí không ít tu sĩ Viêm Nguyệt, mắt thấy khí thế Hứa Thanh không ngừng quật khởi, vì vậy đã chuyển sự chú ý tới bên Minh Nam Vương.

Dấu sao nhi tử của gã đã chết, chuyện này rất có khả năng sẽ tạo thành hạo kiếp.

Nhưng quái lạ là...

Từ đầu đến cuối Minh Nam Vương không hề có bất kỳ động tác hay biểu hiện nào.

Nhưng mà theo tin tức Hứa Thanh tới gần Thần Sơn truyền ra, bên trong thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đã có người sinh ra hứng thú với Hứa Thanh.

Tuy Minh Nam Thế tử rất mạnh, nhưng trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, gã ta còn không phải là người đỉnh phong trong cùng thế hệ, trên danh sách còn có hơn 10 kẻ siêu việt gã ta.

Tính cách của những thiên kiêu Viêm Nguyệt chân chính mỗi người đều khác biệt, có người không để ý danh lợi, có kẻ cuồng ngạo phô trương, có người hành động điệu thấp, có tên tác phong cuồng dã.

Có người ưa thích hư danh, cũng có thành phần khinh thường tất cả, một lòng truy cầu cường đại.

Cho nên thái độ đối với Hứa Thanh, cũng bởi vì tính cách khác biệt nên xuất hiện cách đối đãi khác biệt.

Mà giờ khắc này, trong nội vực thứ nhất của Viêm Nguyệt, một nơi cách Thần Sơn chỉ có nửa ngày hành trình, một tên tu sĩ Viêm Nguyệt mặc trường sam thô sơ đang cất bước đi trên vùng đất.

Nếu như so sánh với tu sĩ Viêm Nguyệt bổn tộc tâm thường, thân thể của gã cao lớn hơn rất nhiều, thân hình gân như 5 trượng, khiến cho cả người thoạt nhìn như một tên khổng lồ, cơ bắp toàn thân nổi lên, khí huyết cuồn cuộn, cực kỳ cường tráng.

Hành tẩu trên đường giống như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển, tạo cho người ta một loại cảm giác không thể chống cự.

Mà mỗi một bước gã hạ xuống, đều sẽ khiến đại địa nổ vang rung động lắc lư, đồng thời cũng như súc địa thành thốn, tốc độ vô cùng kinh người.

Càng khiến người ta chấn động hơn là, 900 tòa cấm sơn ngay trên đỉnh đầu của gãi

Tất cả mọi thứ, khiến cho trên một đường đi tới, phàm là người nhìn thấy gã, tâm thần đều chấn động phải cúi đầu. Một mặt là vì thân phận của gã, mặt khác là vì danh khí.

Gã, chính là một trong ngũ đại thiên kiêu tuyệt đỉnh của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, Thác Thạch Sonl

So với việc những thiên kiêu khác không quá hứng thú đối với việc trở thành người đứng đầu khâu thứ nhất, gã vừa vặn ngược lại, mục tiêu của gã chính là trở thành Huyền Thiên Tướng.

Bởi vì gia tộc của gã, chính là Huyền Thiên gia tộc.

Trong tộc đã xuất hiện sáu vị Huyền Thiên Tướng!

Giờ phút này trong lúc thân ảnh to lớn cất bước, đại địa gâm cuốn dưới chân, theo thiên địa biến hóa, thân ảnh của gã xuất hiện phía trên một dãy sơn mạch, từ xa xa có thể nhìn thấy ở phía chân trời lập lòe một đạo quang mang màu vàng.

Không thấy rõ cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy vô tận kim quang.

Chỗ đó, chính là Thần Sơn của Viêm Nguyệt, cũng chính là mục đích của khâu đại săn bắn thứ nhất.

"Cuối cùng đã tới."

Thác Thạch Sơn nhếch miệng cười, gã đứng trên núi nhìn vê phương xa, hư vô bốn phía vặn vẹo, có chín thân ảnh huyễn hóa hiện ra, quỳ bái với gã.

"Cung nghênh thiếu chủ."

Thác Thạch Sơn khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt.

Hua Thanh còn cách nơi đây bao lâu? Có bao nhiêu cấm sơn?"

Trong chín thân ảnh bên cạnh, có một vị thấp giọng đáp lại.

"Ba canh giờ nữa hắn sẽ đến đây, cấm son. . . . . nhiều hơn so với điện hạ vài tòa."

Thác Thạch Sơn liếm liếm bờ môi, trong mắt lộ ra một tia hứng thú, không tiếp tục đi vê phía trước, mà trực tiếp ngồi ở trên một tảng đá chờ đợi, đồng thời giơ tay phải lên lấy ra một vò rượu, uống một ngụm lớn.

"Rất tốt."

"Có thể làm thịt Minh Nam Thế tử, cũng coi như là một nhân vật, ta đã thấy tên tiểu tử đó không vừa mắt lâu rồi, bị giết cũng tốt."

"Nhưng mà, vị trí đứng đầu khâu thứ nhất, là của ta."
Bình Luận (0)
Comment