Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1741 - Chương 1923: Cẩn Thận Có Lừa Dối (1)

Chương 1923: Cẩn thận có lừa dối (1) Chương 1923: Cẩn thận có lừa dối (1)Chương 1923: Cẩn thận có lừa dối (1)

Chương 1923: Cẩn thận có lừa dối (1)

Thác Thạch Sơn lầm bam lầu bầu, lại uống một ngụm rượu lớn.

Chín thân ảnh bên cạnh vẫn bảo trì trạng thái khom người, không chút nhúc nhích.

Tất cả bọn họ đều thật lòng khâm phục vị thiếu chủ này, mặc kệ là tính cách hay là phong cách hành sự của đối phương, sau nhiều lần kinh lịch trong quá khứ, đã đạt được sự tôn trọng của bọn họ.

Như lần này, rõ ràng chênh lệch cấm sơn giữa thiếu chủ và tên nhân tộc nọ rất nhỏ, lấy năng lực của gia tộc thiếu chủ, có thể tùy tùy tiện tiện cầm thêm một vài tòa cấm sơn.

Mà cho dù không sử dụng lực lượng của gia tộc, chỉ cân thả ra tin tức, sẽ có người tự đưa cấm sơn tới.

Thậm chí căn dặn bọn họ một tiếng, bọn họ cũng có thể dùng những phương thức khác nhau, tạo thành khó khăn ngăn trở đối với Hứa Thanh.

Nhưng bọn họ có thể nhìn ra, thiếu chủ khinh thường những hành động như vậy.

Hiển nhiên thiếu chủ đã cảm thấy hứng thú đối với tên nhân tộc nọ, muốn chờ ở chỗ này để đánh một trận với đối phương, đường đường chính chính đoạt lấy vị trí đứng đầu.

Về phần thắng bại, bọn họ không hề lo lắng.

Trong nhận thức của bọn họ, loại người như Minh Nam Thế tử, thiếu chủ giơ tay lên là có thể trấn áp.

Huyết mạch Huyền Thiên tất nhiên vô cùng siêu phàm.

Vì vậy theo thời gian trôi qua, sau khi Thác Thạch Sơn uống xong vò rượu thứ bảy, trên màn trời xa xa bỗng xuất hiện vài đạo cầu vồng phóng đến.

Có thể thấy được thân ảnh ba người Hứa Thanh ở ngay trong đó. Thác Thạch Sơn ngẩng đầu, bộ dạng say rượu biến mất, trong mắt lộ ra một tia quang mang kỳ dị, nhìn về phía chân trời, nhếch miệng nở nụ cười.

"Cuối cùng đã tới."

Một khắc Thác Thạch Sơn nhìn lên màn trời, Hứa Thanh ở trên bầu trời cũng nhìn xuống đỉnh núi ở phía trước.

Một khắc nhìn qua, trên mặt của đội trưởng đã có một tia ngưng trọng.

"Tiểu sư đệ, kẻ này. .. Không đơn giản, nhìn khí huyết hiển lộ ra ngoài, rõ ràng thân thể đã đạt đến trình độ Quy Hư đại viên mãn, tu vi cũng là như vậy.'

"Đối phương chỉ còn cách Uẩn Thần kém nửa bước!"

"Dựa theo hiểu rõ của ta đối với công pháp của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, tu sĩ cấp độ này, bọn họ ưa thích lựa chọn máu huyết của tôn tại Thần Thánh để khai thân cho mình!"

Giọng nói trâm thấp của đội trưởng vang vọng trong lòng Hứa Thanh. Hứa Thanh cũng nhìn ra sự bất phầm của thanh niên Viêm Nguyệt uống rượu trên đỉnh núi, chỉ mới nhìn qua hai mắt đã mơ hồ đau đớn, lại còn khí tức cực nóng giống như đối mặt với núi lửa, khiến cho Hứa Thanh đã có phán đoán đối với chiến lực của tên tu sĩ Viêm Nguyệt phía trước.

Mà vị trí của đối phương, vừa đúng chính là con đường hắn phải đi qua, lại nhìn bộ dáng, rõ ràng là đang đợi hắn đến, hơn nữa trên đỉnh đầu cũng có hơn 900 tòa cấm sơn.

Mục đích là gì không cần nói cũng biết.

"Gã là Thác Thạch Sơn"

Khâu Tước Tử hít vào một hơi, nhanh chóng nhắc nhở.

Trước trận đánh với Minh Nam Thế tử, Khâu Tước Tử dựa theo lời Hứa Thanh căn dặn, hoàn thành nhiệm vụ, về sau lại tụ hợp, một đường đi theo Hứa Thanh tới giờ, gã đã thấy được chỗ kinh khủng của vị tu sĩ nhân tộc trước mắt.

Mà lúc biết được Minh Nam Thế tử vẫn lạc, gã vừa hoảng sợ lại vừa lo lắng không yên, cho đến hiện giờ gã đã không còn quan tâm nữa rồi.

Nhưng bây giờ trong nội tâm của gã lại xuất hiện gợn sóng.

"Tên này là một trong ngũ đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đứng vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng!"

"Bản thân có huyết mạch Huyền Thiên gia tộc, từ nhỏ có thiên phú dị bẩm, trời sinh thần lực, được Nguyệt Viêm thần điện chúc phúc năm lần, được Nguyệt Viêm thượng thần khâm điểm sau khi đạt tới Uẩn Thần sẽ nhận chức Hộ Pháp thần điện."

"Có thể nói... gã là một trong những ngôi sao sáng chói nhất của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc hiện giờ!"

Lời của Khâu Tước Tử, đã nói ra thân phận của Thác Thạch Sơn.

Nội tâm Hứa Thanh ngưng trọng, nhưng thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, tốc độ cũng chưa từng giảm bớt, bay thẳng đến ngọn núi đối phương đang ngồi.

Nếu như Thác Thạch Sơn đã chờ ở đây, dù cấm sơn của đối phương ít hơn hắn vài toà, dù xa xa phía trước chính là Thần Sơn, hắn dùng tốc độ cao nhất cũng không phải là không thể vào sớm một bước.

Nhưng những điều đó đều không có ý nghĩa.

Trong nháy mắt tiếp theo, ngọn núi chấn động.

Thân ảnh Hứa Thanh trực tiếp hạ xuống đỉnh núi, xuất hiện ở phía trước Thác Thạch Sơn.

Đội trưởng và Khâu Tước Tử cũng lần lượt hạ xuống.

Đồng thời, đội trưởng cũng dùng phương pháp đặc thù, truyền thân niệm vào trong lòng Hứa Thanh.

"Chín tên bên cạnh gã đó đều không đơn giản, một hồi ngươi xuất thủ trước, tranh thủ cho ta chút thời gian, để ta tới vây khốn bọn họ, ngươi chiếm núi sau đó đi thẳng đến Thần Sơn!"

Hứa Thanh quét mắt nhìn qua bốn phía, cuối cùng nhìn tới Thác Thạch Sơn ngồi ở phía trước.

Thác Thạch Sơn nở nụ cười, phất tay ném ra một vò rượu.

Hứa Thanh có chút ngoài ý muốn, dùng hồn ti quấn quanh, để nó trôi lơ lửng ở trước mặt.

Mùi rượu tràn ra, lấy lý giải về dược đạo của Hứa Thanh, lập tức đoán được vật ẩn chứa trong đó.

Đó là thứ đại bổ đối với khí huyết, uống xong thân thể sẽ nhận được khôi phục và gia trì nhất định.

"Tên Minh Nam Thế tử nọ, ta cũng không thích, ngươi làm thịt gã ta, có năng lực lại biết quyết đoán, thế nên ta tặng ngươi vò rượu này.

Thác Thạch Sơn nói xong, giơ hũ rượu của mình lên, từ xa kính Hứa Thanh, sau đó uống một ngụm lớn.

Hứa Thanh trầm mặc, tên thiên kiêu Viêm Nguyệt trước mắt có chút khác biệt cùng những người hắn gặp trên đường tới đây, nhưng hắn cũng sẽ không bởi vậy mà tuỳ tiện uống đồ đối phương tặng.

Hiển nhiên Thác Thạch Sơn cũng không thèm để ý tới những thứ này, sau khi tự mình uống xong bèn chậm rãi đứng lên, trong mắt lộ ra một tia lăng lệ ác liệt, khí tức trên thân tràn ra, trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa biến sắc, gió giục mây vần.

Khí thế kinh thiên động địa. Tựa như có phong bạo hình thành trên người gã, âm ầm khuếch tán về bốn phía, từ xa xa nhìn qua, từng vòi rồng nối liền với trời xuất hiện khắp bốn phía.

Màn trời cũng truyền ra tiếng nổ vang, hình thành vòng xoáy cực lớn, bên trong xuất hiện từng đạo tia chớp, nhìn thấy mà giật mình. Bởi vì cách Thân Sơn quá gần, cho nên dị tượng nơi đây cũng lập tức dẫn tới sự chú ý của tu sĩ trong Thần Thành ở chân Thần Sơn.

Rất nhanh, từng đạo thân ảnh bay ra từ Thân Thành, càng có từng sợi thần niệm nhanh chóng tới gần, dừng lại ở bốn phía để quan sát kỹ.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên quang mang âm u, tản hồn ti ra ngoài, trên người lập tức tạo thành hình thái Thân Linh, khí thế tương tự rung chuyển bát phương.

Trong mắt Thác Thạch Sơn hiện lên một tia phấn khởi, cẩn thận quan sát hình thái Thần Linh của Hứa Thanh, sau khi trâm ngâm một hồi bỗng mở miệng.

"Trước tiên định một chút quy tắc và tiền đặt cược."

"Trận chiến giữa ta và ngươi, bên thua có thể lưu lại một tòa cấm sơn, còn những thứ khác đều là tiền đặt cược."

Hứa Thanh lại một lần nữa cảm thấy ngoài ý muốn, tên tu sĩ Viêm Nguyệt trước mắt đúng là không hề giống mấy người hắn gặp.
Bình Luận (0)
Comment