Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1742 - Chương 1924: Cẩn Thận Có Lừa Dối (2)

Chương 1924: Cẩn thận có lừa dối (2) Chương 1924: Cẩn thận có lừa dối (2)Chương 1924: Cẩn thận có lừa dối (2)

Chương 1924: Cẩn thận có lừa dối (2)

"Mặt khác, trực tiếp giao chiến như vậy không có ý nghĩa, ta nghe nói thuật phong cấm của ngươi không tồi."

"Mà ta cũng có đạo phong cấm."

"Không bằng ta và ngươi riêng phần mình triển khai, ta chủ động vào trong phong ấn của ngươi, ngươi cũng vào trong phong ấn của ta, nhìn xem ta và ngươi ai phá vỡ phong cấm của đối phương trước.'

"Bên nào đi ra trước sẽ giành thắng lợi."

Thác Thạch Sơn nhìn qua Hứa Thanh, hai mắt trong suốt, tươi cười mở miệng, sau khi cảm nhận qua khí tức của Hứa Thanh, dự cảm từ trong tối tăm báo cho gã biết, một khi giao chiến cùng đối phương, sợ là không cách nào giải quyết trong thời gian ngắn.

Quan trọng nhất là, gã không muốn bị thương.

Dấu sao bây giờ mới là khâu thứ nhất trong đại săn bắn, gã muốn bảo trì lực lượng đỉnh phong, từ đó thu được đầy đủ máu huyết Thần Tính cường hãn trong Thần Vực của khâu thứ ba.

Hứa Thanh trâm ngâm, đội trưởng bên cạnh sờ cằm, lập tức truyên âm.

"Tiểu Thanh, cẩn thận có bẫy."

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, nếu như dựa theo phương pháp của đội trưởng lúc trước, vẫn không ổn thỏa cho lắm, mà loại thuật phong cấm nay. . .

"Có thểt"

Hứa Thanh bình tính mở miệng, giơ tay phải chỉ một ngón tay lên trên bầu trời, màn trời lập tức nổ vang, khí tức mênh mông từ trời hạ xuống, trấn áp bát phương, đồng thời cũng có một tòa lao ngục cự lớn chậm rãi xuất hiện trên đó.

Ngay từ đầu vẫn là hư ảo, nhưng rất nhanh đã ngưng thực lên, khí tức như thác nước, tản ra trận trận thần uy. Chính là nhà tù 132 khu Đinh.

Sau khi xuất hiện, cửa của lao ngục im hơi lặng tiếng mở ra, đủ loại tiếng kêu kì quái cũng từ trong cánh cửa tràn ra bên ngoài.

Mà sự xuất hiện của nó, lập tức khiến chúng tu cùng với thân niệm bốn phía chú ÿ, nhao nhao tập trung tới, Thác Thạch Sơn cũng nhìn kỹ, sau đó phất tay lấy ra một hạt châu ba màu.

Hạt châu này liên tục nhấp nháy tia sáng, tự động trôi nổi, không ngừng trở lên to hơn trong không trung, cuối cùng đạt tới 100 trượng, tràn ra nông đậm lực lượng phong cấm, càng có từng đạo thân văn lập lòe ở bên trên.

Sáng tối giao thoa với nhau, giống như đang xếp đặt, cuối cùng khuếch trương ra ngoài hình thành một mảnh màn hào quang màu vàng, phía trên xuất hiện một đạo khe hở, tách ra phía ngoài, như một cánh cửa.

"Như vậy, bắt đầu đi." Thác Thạch Sơn nói, thân thể nhoáng một cái, trực tiếp bay tới cửa nhà tù 132 khu Đinh của Hứa Thanh.

Hứa Thanh tương tự di chuyển, đi thẳng đến khe hở hạt châu ba màu nứt ra.

Mà Thác Thạch Sơn nhìn như thô kệch, nhưng động tác lại bảo trì nhất trí cùng với Hứa Thanh, cuối cùng cả hai đều cùng lúc bước vào bên trong phong cấm của đối phương.

Trong nháy mắt tiếp theo, cửa của nhà tù 132 khu Đinh đóng lại, khe hở của hạt châu ba màu tan biến.

Hai người đều bị nhốt lại ở bên trong phong cấm của đối phương.

Trong hạt châu ba màu, một khắc màn hào quang khép kín, Hứa Thanh đã bước vào một không gian kỳ dị, thứ đầu tiên chiếu vào mắt hắn chính là màu đen như là đêm tối, vô biên vô hạn, hình thành phong ấn.

Sau khi phá vỡ sẽ xuất hiện đạo màu sắc thứ hai.

Đen trắng đỏ, mỗi một đạo màu sắc đều đại biểu một loại phong ấn.

Còn nếu ba màu đều bị phá vỡ, như vậy sẽ xuất hiện loại cấm do ba màu dung hợp, hình thành phong ấn càng thêm kinh khủng, vả lại mỗi một lần ba màu trùng lặp, đều cường hãn hơn so với lần trước.

Sau khi không ngừng điệp gia, di nhiên lực lượng phong ấn càng dần càng kinh người.

Về phần Thác Thạch Sơn, gã phải đối mặt với vận rủi và quên lãng, còn có phạm nhân cùng với ngón tay Thần Linh, đối với gã mà nói, những thứ này rất mới lạ, đồng thời cũng cảm nhận được sự phi phàm.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, một nén nhang, hai người bọn họ đều chưa thoát khốn.

Bên trong mỗi tòa phong cấm không ngừng vang vọng tiếng nổ trầm muộn. Cho đến nửa canh gio. . . . . Một canh giờ.....

Mấy tên tôi tớ của Thác Thạch Sơn lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, còn đội trưởng cũng giống như thế, y hiểu rõ Hứa Thanh, cho nên cũng dâng lên một chút suy đoán đối với phong cấm có thể vây khốn Hứa Thanh lâu đến vậy.

Cuối cùng vào canh giờ thứ ba, sắc mặt của đội trưởng bỗng đổi, những tên tôi tớ của Thác Thạch Sơn cũng đều nhao nhao ngưng trọng.

Bởi vì mặc dù riêng phần mình che lấp, người bên ngoài không thấy được cụ thể, nhưng thông qua thời gian phán đoán, có thể tưởng tượng sự khó khăn khi phá vỡ phong cấm.

Trên thực tế đúng là như vậy.

Bên trong nhà tù 132 khu Đinh, Thác Thạch Sơn đã không cách nào bảo trì thong dong nữa, tóc tai bù xù, rất là chật vật.

Chật vật không phải thân thể, mà là tam than.

Gã bị vận rủi quấn quanh, mỗi thời mỗi khắc đều phải toàn lực ứng phó, mặt khác còn có quên lãng ảnh hưởng đến, khiến cho gã nhiều lân quên mất mục đích, vì vậy loại cảm giác chán ghét lại càng mãnh liệt hơn.

Về phần phạm nhân, khá tốt.

Tất cả phạm nhân đều bị gã trấn áp, không biết đã diệt bao nhiêu lần, cho dù là ngón tay Thần Linh gã cũng không quá quan tâm, nhưng gặp được Thần Linh yếu như thế cũng khiến cho gã mở rộng tâm mắt.

"Ta gặp phải khó khăn, Hứa Thanh nhất định sẽ càng khó khăn hơn, với cả, căn bản hắn không thể đi ra khỏi phong cấm của ta được, khi ba màu luân chuyển đến trình độ nhất định, hắn sẽ phát hiện cửa khẩu cuối cùng, không phải phía dưới Uẩn Thần có thể phá vỡ, đó là đại lễ ta để lại cho hắn."

Chỉ có suy nghĩ như vậy, mới khiến Thác Thạch Sơn có thể cân bằng cơn hành hạ mình phải thừa nhận trong lòng, giờ phút này hô hấp của gã dồn dập, hai mắt tràn ngập tơ máu, một đường đuổi giết, sau khi ngay cả ngón tay Thần Linh cũng bị trấn áp, gã không kịp thở đi về phía cửa lao ngục lộ ra.

Bước ra khỏi nơi đây, coi như là cởi bỏ phong ấn.

Vì vậy Thác Thạch Sơn nở nụ cười.

Cùng lúc đó, trong không gian ba màu, Hứa Thanh cũng đang gặp phải khó khăn, hắn đã gân như dùng hết toàn bộ thủ đoạn của mình, nhưng mà dạng cấm ba màu thủy chung tồn tại, nhất là sau khi không ngừng giao hòa điệp gia, càng lúc càng cường hãn.

Mặc dù vẫn bị hắn phá vỡ không ngừng, nhưng giờ phút này sau khi ba màu giao hòa điệp gia đến 300 lần, bên trong ánh sáng ba màu xuất hiện một đạo thân ảnh khoanh chân đả tọa.

Nhìn thân ảnh đó, Hứa Thanh dừng bước chân lại.

"Uẩn Thần!"

Cửa cuối cùng trong không gian ba màu, thế mà lại là hồn của một vị Uẩn Thần.

Kẻ này canh giữ ở bên trong không gian ba màu, chỉ cần đối phương không cho phép, như vậy phía dưới Uẩn Thần, không ai có có thể đi ra.

"Có ta ở đây, ngươi không ra được."

Lão giả Uẩn Thần mở mắt ra, nhàn nhạt mở miệng với Hứa Thanh.

Hứa Thanh trâm mặc.

Mà cùng lúc đó, bên trong nhà tù 132 khu Đinh, Thác Thạch Sơn đứng ở trước cánh cửa của lao ngục... trâm mặc.

Trên cánh cửa lớn phía trước, khảm nạm một quả cầu.

Đó là...... Mặt trời Viễn Cổ, cũng là Thự Quang Chi Dương phiên bản gia cường.

Chỉ cần mở cửa ra, Thự Quang Chi Dương sẽ tự bạo.

“Thật con mợ nó độc! I

Sau khi Thác Thạch Sơn nhận ra quả cầu, sửng sốt hồi lâu, nghiến răng chửi bới.
Bình Luận (0)
Comment