Chương 1925: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (1)
Chương 1925: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (1)Chương 1925: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (1)
Chương 1925: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (1)
Giờ phút này, bên ngoài hai đạo phong cấm khác biệt có vô số tu sĩ quan sát.
Cũng có không ít thân niệm lan tràn tới.
Cơ bản đều là tu sĩ các tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, trong đó cũng có một số là bổn tộc.
Bọn họ đều bị chấn động nơi đây thu hút, sau khi đến cũng đã nhìn ra manh mối, càng từ trên người chín vị tùy tùng nọ suy đoán ra một phương trong đó là Thác Thạch Sơn, nội tâm cũng theo đó an ổn xuống.
Ở trong nhận thức của bọn họ, Thác Thạch Sơn là người đến từ Huyền Thiên gia tộc, từ nhỏ bất phàm, càng là một trong ngũ đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc thế hệ này, một khi gã lựa chọn ra tay, không thể nào thua. Du Hứa Thanh một đường khí thôn sơn hà, thể hiện ra khí thế bễ nghễ khó có thể trấn áp, nhưng trên thế gian này luôn có người còn giỏi hơn người, thiên ngoại hữu thiên.
Nhân tộc không có thiên phú bổn mạng, cho nên mặc kệ là thiên kiêu giỏi thế nào, so với bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên mà nói vẫn có chênh lệch rất lớn.
Cũng chính loại tự tin và chắc chắn đó, khiến cho theo thời gian chậm chạp trôi qua, tất cả bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên, cho đến khi đã qua hai canh giờ, rõ ràng Thác Thạch Sơn vẫn còn không thoát khốn, điều này khiến cho đáy lòng chúng tu vô cùng giật mình, mỗi người đều có suy đoán riêng.
"Việc này có chút không đúng!"
"Phong cấm của Hứa Thanh. . . . . Không đơn giản!"
Chín tên tùy tùng của Thác Thạch Sơn cũng xuất hiện lo lắng. Theo phán đoán của bọn họ, xuất hiện loại tình huống như thế chỉ có một khả năng, đó chính là bên trong phong cấm của Hứa Thanh tôn tại sự tình hoặc vật gì đó vượt qua sức tưởng tượng.
Nếu không thiếu chủ của bọn họ không thể nào tới giờ vẫn không cách nào thoát khốn.
Khâu Tước Tử cũng có chút do dự, suy nghĩ không khác gì với chín tên tùy tùng nọ.
Đội trưởng thì bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng mà đang mắng thầm trong lòng.
"Tên Đống Cứt Sơn đó nhất định đã giở trò, thoạt nhìn tràn đây phóng khoáng, nói không chừng trong bụng đều là cứt, nếu không vì sao gọi là Cứt Sơn!"
*Trong tiếng trung từ Thác Thạch và 'đống cứt' có cùng cách phát âm.
Nhưng đội trưởng không hề lo lắng, Tiểu Thanh đi theo y lâu như vậy, đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, từ lúc mới bắt đầu còn non nớt cho đến bây giờ y muốn lừa một chút cũng rất khó khăn.
Phương diện tâm tính và tâm trí của Hứa Thanh đều đã được y rèn luyện qua, chút sóng gió bây giờ không coi là cái gì cả.
"Dưới sự khổ cực bồi dưỡng của ta, bây giờ Tiểu Thanh đã khắc sâu một nhận thức, bất cứ thứ gì đều có thể ăn, nhưng chắc chắn không ăn thiệt thòi, đoán chừng bây giờ Cứt Sơn cũng đang phát sầu."
Đội trưởng cân nhắc tự nhiên không Sai.
Giờ phút này bên trong nhà tù 132 khu Đinh, phía trước cửa lớn của lao ngục, Thác Thạch Sơn đang nghiến răng không ngừng chửi bới.
"Đáng chết!"
Gã nhìn qua cửa lớn, đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực nồng đậm.
Thật sự là trong vòng một canh giờ qua, gã đã thử đủ loại phương pháp để lách qua Thự Quang Chi Dương, mở ra cửa lao ngục, nhưng không ngoài dự tính, tất cả đều thất bại.
Dù cho gã suy nghĩ ra bất cứ thủ đoạn nào, đều không thể dưới tình huống không làm nổ Thự Quang Chi Dương, mở cửa ngục ra.
Thậm chí có mấy lần động tác của gã hơi mạnh, Thự Quang Chi Dương bèn tràn ra khí tức như muốn tự bạo, cũng không biết có phải là để hù dọa người hay không, nhưng Thác Thạch Sơn quả thực đã bị dọa sợ, tâm thần run lên, xuất hiện cảm giác sinh tử.
Việc này khiến cho gã vô cùng phát điên.
"Vô sỉ, thế mà lại đặt một cái Vực Bảo ở chỗ này... Người đứng đắn ai cầm một cái Vực Bảo đi ra ngoài chứ, có nó ở đây, sao ta dám ra ngoài?"
Thác Thạch Sơn chửi bới.
"Hứa Thanh à Hứa Thanh, ta xem thường ngươi rồi, không ngờ ngươi lại nham hiểm như thất" "Nhưng không sao cả, ngươi giao hoạt thì ta cũng không kém, đạo linh hồn Uẩn Thần ta để lại bên trong phong cấm nhất định sẽ tạo ra trở ngại khiến ngươi không thể vượt qua, ta không ra được ngươi cũng đừng hòng di ra ngoài!"
"Cùng lắm thì hoà, không phân thắng bại!"
Thác Thạch Sơn cười lạnh.
Mà giờ khắc này, bên trong phong cấm ba màu, Hứa Thanh khiến cho gã nghiến răng không thôi tương tự nhíu mày, nhìn qua quang đoàn ba màu trôi nổi phía trước.
Bên trong quang đoàn ba màu giao hòa hiện ra một thân ảnh hư ảo, là một lão giả tóc bạc mặt hồng hào.
Lão ngồi bên trong màn sáng, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh, nhìn Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.
"Tiểu tử nhân tộc, chớ uổng phí khí lực nữa, có lão phu ở đây, ngươi không di ra được." Hứa Thanh trầm mặc, lúc trước hắn đã thử ra tay, triển khai đông đảo thủ đoạn, nhưng đều như ném trâu vào biển, không nổi lên nửa điểm gợn sóng, không biết đối phó với linh hồn Uẩn Thần này thế nào.
Đối phương chỉ cần phất tay là có thể hóa giải hết thảy thân thông, đồng thời uy áp đến từ phong cấm ba mâu cũng càng dần càng mạnh, giống như hoàn toàn dung hợp cùng với đối phương.
Người này không lùi, không ai ra được khỏi phong cấm.
Từ điểm này, Hứa Thanh có chỗ phán đoán, hiển nhiên đối phương không phải là linh hồn Uẩn Thần tâm thường, nhất định có sự liên quan vô cùng chặt chẽ cùng phong cấm ba màu.
"Nơi đây, hẳn đã từng là một trong Đại Thế Giới của lão!"
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, lão giả nọ mỉm cười, tiếp tục ung dung mở miệng. "Có lẽ ngươi cũng đã đoán được, phiến thế giới này chính là Đại Thế Giới của lão phu biến thành."
"Ở bên ngoài ta là Uẩn Thần, mà trong Đại Thế Giới của ta, ta chính là Thần Linh."
“Nhưng ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi thành thành thật thật ở yên đó là được.
"Nếu như còn om sòm.... ."
Lão giả liếm liếm bờ môi, trong mắt lộ ra dữ tợn và hung hăng.
"Vậy ta sẽ ăn ngươi.