Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1744 - Chương 1926: Tiểu Hữu Chớ Kích Động, Có Gì Từ Từ Nói (2)

Chương 1926: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (2) Chương 1926: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (2)Chương 1926: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (2)

Chương 1926: Tiểu hữu chớ kích động, có gì từ từ nói (2)

Hứa Thanh nghe vậy ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá đạo linh hồn Uẩn Thần phía trước vài lần, trong mắt lộ ra một tia tinh mang.

Mặc dù hắn cũng có tự tin Thác Thạch Sơn không thể nào thoát khốn khỏi nhà tù 132 khu Đinh, nhưng dù sao đây cũng chỉ là kéo dài, khó tránh khỏi thế hoà không phân thắng bại, đây không phải là kết quả Hứa Thanh mong muốn.

Huống hồ hắn cũng không muốn phải đối mặt với loại cảm giác bị nắm giữ sinh tử này.

Vì vậy Hứa Thanh nheo mắt lại, trong lòng dâng lên một tia quyết đoán.

Hắn còn có một thủ đoạn không có lấy ra, nếu như bây giờ sử dụng, Hứa Thanh cho là sẽ có hiệu quả.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh v6 tay phải lên trên túi trữ vật, lấy ra một thứ. Mắt thấy Hứa Thanh còn muốn tiếp tục, lão giả Uẩn Thần khoanh chân bên trong quang đoàn ba màu có chút không kiên nhẫn, trong ánh mắt lộ ra một tia hàn mang.

Lão cảm thấy tên nhân tộc trước mắt quả thật không biết tốt xấu, vừa muốn hừ lạnh trấn áp, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, sau khi cảm giác tới vật Hứa Thanh lấy ra, ánh mắt của lão giả chợt co rụt lại, thân thể lập tức thẳng hơn một chút.

Sau đó ánh mắt và thần niệm của lão đồng loạt khóa chặt vào vật trong tay Hứa Thanh.

Đó là một tấm lệnh bài.

"Đây là.... "

Nội tâm lão giả dấy lên phong bạo.

"U Minh Lệnh của Cổ Linh Hoàng!"

Lão giả nghẹn ngào, trong cơ thể như có phong bạo khuếch tán, quang đoàn bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu vặn vẹo kịch liệt. Mắt thấy như vậy, Hứa Thanh cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ lão nhân trước mặt lại biết rõ vật này.

Thứ hắn lấy ra, đúng là lệnh bài truyền tống mà Cổ Linh Hoàng đưa cho, để cho hắn chuyển thức ăn tới.

Mà nếu như đối phương đã biết, vậy thì hiển nhiên dễ làm hơn rồi.

Nghĩ tới đây, Hứa Thanh giơ cao lệnh bài trong tay, nhìn qua lão giả Uẩn Thần đang biến sắc trước mắt, bình tĩnh mở miệng.

"Đây đúng là lệnh bài truyền tống tới nơi ở của Cổ Linh Hoàng."

"Cổ Linh Hoàng lão nhân gia đã đói bụng cực kỳ lâu, những năm nay là ta chịu trách nhiệm tìm thức ăn giúp lão nhân gia đỡ thèm."

"Tiền bối, thật ra ngươi khá là phù hợp với yêu cầu và tiêu chuẩn thức ăn của Cổ Linh Hoàng, không có thân thể, không sợ tê răng, thân hồn sung mãn, có lẽ mùi vị không tồi."

"Nhưng ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi thành thành thật thật nhường đường là được."

"Nếu như còn om sòm.... .

Ánh mắt Hứa Thanh sắc bén, nhìn tới hồn lão giả Uẩn Thần.

"Ta sẽ đưa ngươi đi, để Cổ Linh Hoàng ăn ngươi!"

Đáy lòng của lão giả Uẩn Thần cuộn trào, câu từ quen thuộc, chính là những lời lão vừa nói với Hứa Thanh lúc trước.

Giờ phút này bị đối phương nói trả lại, lão nhìn Hứa Thanh, lại nhìn lệnh bài, trên mặt xuất hiện vẻ do dự.

Thần sắc của Hứa Thanh như thường, không cho lão giả Uẩn Thần quá nhiều thời gian lo lắng, tay phải hung hăng bóp, lệnh bài lập tức phát ra tia sáng.

Càng có một tia U Minh khí tràn ra từ bên trong, hình thành một vòng xoáy màu đen. Trong lúc am ầm chuyển động, từ trong vòng xoáy còn tràn ra một cảm giác âm u, khuếch tán khắp bát phương, hiện ra một mùi mục nát nông đậm.

Chính là mùi tử vong.

Càng có một tiếng thở dốc kèm theo đói khát và tang thương truyền ra.

"Đói.....

Một khắc nghe tới chữ này, toàn thân lão giả Uẩn Thần run lên, hồn thể cũng run rẩy.

Trong mắt Hứa Thanh nổi lên quang mang âm u, đang muốn triệu hoán.

Đúng lúc này, lão giả Uẩn Thần bên trong quang đoàn ba màu không còn do dự nữa, chợt đứng lên cấp tốc mở miệng.

"Tiểu hữu, mọi việc đều có thể thương lượng, kết giao bằng hữu, kết giao bằng hữu.”

Hứa Thanh lạnh lùng nhìn lại.

Một lát sau, dưới hắn hảo hữu câu thông cùng vị Uẩn Thần lão gia gia canh giữ, lão gia gia đã lui ra phía sau, trên mặt lộ ra nụ cười, lựa chọn cho qua.

"Đa tạ tiên bối" Hứa Thanh là một người lễ phép, trước khi đi tự nhiên muốn bái tạ.

Nụ cười của lão giả Uẩn Thần cứng đờ, hít sâu tiếp tục mỉm cười.

Trong nháy mắt tiếp theo, phong cấm ba màu trước mắt Hứa Thanh trở lên mơ hồ, nhanh chóng tiêu tán, chớp mắt sau, thân ảnh của hắn đã xuất hiện ở giữa không trung bên ngoài.

Một khắc đi ra, rất nhiều ánh mắt và thân niệm đồng loạt ngưng tụ tới, tiếng hít sâu cùng kinh hô không cách nào tin cũng vang lên từ bát phương.

Thần sắc của chín tên tùy tùng nọ cũng đại biến.

Khâu Tước Tử phấn khởi, đội trưởng mỉm cười.

Hứa Thanh không quan tâm, hắn đứng trên không trung, nhìn phía nhà tù 132 khu Đinh của mình, thân là trấn thủ, hắn chỉ can quét thân niệm qua là có thể cảm giác được tình huống bên trong, vì vậy giơ tay phải vung lên.

Nhà tù 132 khu Đinh lập tức rung động lắc lư, sau một khắc dân dân mơ hô, Thác Thạch Sơn bị nhốt ở bên trong cũng hiển lộ ra.

"Ngươi thua."

Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

Thác Thạch Sơn nhìn chằm chằm Hứa Thanh, có lòng mắng chửi người, nhưng cũng rất ngạc nhiên, không biết Hứa Thanh làm thế nào ra ngoài.

Trong nhận thức của gã, đây là việc không có khả năng xuất hiện.

"Lão đầu tử thế mà lại thả hắn ra?"

Thác Thạch Sơn xoắn xuýt, nhưng lúc trước đã mạnh miệng đánh cược, bốn phía còn có nhiều người như vậy, nếu như gã nuốt lời, quả thực không còn mặt mũi, vì vậy chỉ có thể đen mặt hất tay lên, ném hơn 900 ngọn núi của mình ra, chỉ để lại một tòa.

Hứa Thanh giơ tay lên, tiếp thu toàn bộ, hơn 1800 tòa cấm sơn trôi lơ lửng ở trên đỉnh đầu, khí thế như cầu vồng, kinh thiên động địa.

Mắt thấy Thác Thạch Sơn thủ tín, Hứa Thanh cũng không nhiều lời, quay người bay về phía Thần Sơn.

Đội trưởng nở nụ cười, đi theo bên cạnh.

Khâu Tước Tử vô cùng kích động theo sát phía sau.

Ba người đi xa, người quan sát bên ngoài bị chấn nhiếp, bản năng nhường đường.

Cho đến khi bọn hắn đi xa, Thác Thạch Sơn tràn đây phiên muộn và nghi ngờ, thu hồi phong cấm ba màu của mình, chớp mắt cầm trong tay, gã lập tức truyên thần niệm vào bên trong.

"Lão gia gia, sao ngươi lại thả hắn ra?"

Đáp lại hắn, là tiếng gào thét càng thêm phiền muộn của lão gia gia Uẩn Thần.

"Con mợ ngượi, tiểu tử nhân tộc đó lại có lệnh bài của Cổ Linh Hoàng, hắn cầm lệnh bài uy hiếp ta, ta có thể làm khác sao?"

"Không biết lão bất tử Cổ Linh Hoàng kia đã đói bụng bao nhiêu năm rồi, nếu như thật sự đưa lão tử ta đi, căn bản chính là một món điểm tâm."

"Ngươi còn hỏi ta, sao ngươi không chịu khó ra sớm một chút?”

Nghe lão gia gia gào thét, Thác Thạch Sơn càng hậm hực hơn, âm u truyền âm.

"Hắn treo một quả Thự Quang Chỉ Dương ở trên cửa, ta phải làm thế nào?”

Lão gia gia hít sâu, trâm mặc.

Thác Thạch Sơn cũng trâm mặc.
Bình Luận (0)
Comment