Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1745 - Chương 1927: Bức Tượng Bị Thần Linh Trừng Phạt (1)

Chương 1927: Bức tượng bị Thần Linh trừng phạt (1) Chương 1927: Bức tượng bị Thần Linh trừng phạt (1)Chương 1927: Bức tượng bị Thần Linh trừng phạt (1)

Chuong 1927: Buc tuong bi Than Linh trừng phạt (1)

Bên trên đại địa rộng lớn, từng dãy núi trùng điệp dồi dào uốn lượn, giống như có người vẩy mực lên tờ giấy trắng, tạo thành một bức tranh sơn thủy trùng trùng điệp điệp.

Mà trong vô số ngọn núi đó, có một ngọn núi vô cùng nổi trội, khí thế rộng rãi, ngạo thị những dãy núi khác.

Đó chính là đỉnh núi thân thánh của Viêm Nguyệt Huyền Thiên, Thần Sơn!

Nó giống như một cây bút cắm thẳng trong thiên địa, bén nhọn mà cao ngất, chỉ thẳng lên bầu trời.

Vô số mây trắng bay xuyên qua dưới chân, khiến nó giống như một tòa bồng lai tiên đảo trôi nổi trên không trung.

Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nham thạch và cây cối trên ngọn núi phát sáng rạng rỡ, lộ ra vẻ tráng lệ và huy hoàng. Nhất là dưới bau trời tô điểm thêm, đường nét thân núi càng cực kỳ tươi sáng rõ nét, mặc kệ là nhìn từ xa hay là tới gần, đều khiến cho người ta cảm thấy chấn động mãnh liệt.

Chưa tới gần, đã thấy một loại khí thế bài sơn đảo hải nghiền nát tất cả đập thẳng vào mặt.

Rõ ràng chỉ là một ngọn núi đứng sừng sững ở đó, nhưng dường như ngay cả bầu trời ở trước mặt nó cũng đều ảm đạm, giống như nếu ngọn núi này nguyện ý, có thể đặt màn trời ở bên dưới.

Dù Hứa Thanh đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng vẫn lần đầu trông thấy loại khí thế như vậy.

Chính là ngọn núi tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh, kiêu ngạo đứng sừng sững giữa bầu trời.

Càng có ánh sáng màu vàng tản ra từ trong Thần Sơn, cũng không biết là do bản thân nó ẩn chứa, hay là ánh mặt trời phủ lên, lan tràn tới bầu trời, bao phủ xuống đại địa.

Hứa Thanh hơi cảm giác, ánh mắt lập tức trở lên thâm sâu.

Hắn cảm nhận thấy bên trong ánh sáng màu vàng ẩn chứa sức mạnh đến từ với Thần Linhl

Từ trình độ nào đó thì lực lượng này cũng là dị chất, nhưng có thể khống chế, giống như bị thuần phục vậy, chạy khắp bát phương, có thể hấp thu bình thường.

Hứa Thanh hít một hơi, lực lượng đó lại hóa thành tu vi trong người.

Một màn này khiến cho hắn thay đổi sắc mặt.

Đội trưởng bên cạnh ngóng nhìn qua tất cả, trong thần sắc lộ ra một tia hồi ức, sau đó là cảm khái.

"Lại tới đây...

Y dùng âm thanh rất nhỏ, chỉ có Hứa Thanh có thể nghe được, lẩm bẩm một câu.

"Đi thôi tiểu sư đệ, nhìn xem Thần Sơn của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc."

Đội trưởng vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.

Hứa Thanh đè xuống gợn sóng trong lòng, ngẩng đầu nhìn hơn 1800 tòa cấm sơn trên đỉnh đầu của mình.

Theo hắn tới gần Thân Sơn, những tòa cấm sơn trên đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, giờ phút này mỗi tòa giống như là một điểm đen, vờn quanh trên đỉnh đầu của hắn.

Mặc dù biến thành rất nhỏ, nhưng vẫn có thể thấy số lượng rất nhiều, khiến cho Hứa Thanh nơi đây rất được chú ý tới.

"Số lượng như thế hẳn là có thể đạt đệ nhất đi."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, tốc độ không giảm, hóa thành cầu vồng bay thẳng đến dãy núi.

Theo tới gân, Thần Sơn trong mắt Hứa Thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng đã không còn nhìn thấy điểm cuối cùng phía trên nữa, trong lòng cũng không cách nào điều khiển tự động dựng lên một loại cảm giác bản thân nhỏ bé.

Mà dưới Thần Sơn, là ba tòa thành lơ lửng trên bầu trời.

Mỗi một tòa đều cực kỳ mênh mông, giữa nhau có xích sắt màu vàng kết nối, bên trong sinh trưởng rất nhiều cây cối, lộ ra cảm giác tang thương.

Ba tòa thành trì này có tạo hình tròn là chủ yếu, đây là phong cách kiến trúc các tộc thời đại Huyền U Cổ Hoàng, đến bây giờ đã rất ít thấy, coi như là nhân tộc cũng không còn giữ lại nhiều lắm.

"Nơi đây chính là Thánh thành của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc ta, kỳ danh Thiên Viêm thành!"

Khâu Tước Tử đi theo sau lưng Hứa Thanh và đội trưởng, trong ngữ khí xuất hiện một chút kích động, hiển nhiên coi như là gã bình thường cũng không có tư cách đi tới đây.

"Chỉ có vào dịp đại săn bắn hoặc là buổi lễ đặc thù long trọng, Viêm Thành mới mở ra với bên ngoài, cho phép toàn bộ tộc quần tiến vào, ta khá may mắn, đã tới đây ba lượt, hôm nay là lần thứ tư."

"Mà nội thành Thiên Viêm không cho phép phi hành, tất cả người đến đều phải có tâm ý hành hương."

Khâu Tước Tử thấp giọng nói, giới thiệu quy củ của Thiên Viêm thành cho đội trưởng và Hứa Thanh, cùng lúc đó, thân ảnh của ba người cũng dần dần tới gần một tòa thành trì trong đó.

Từ xa cũng có thể nhìn thấy không khí hối hả bên trong thành trì, tu sĩ đông đảo, căn cứ Khâu Tước Tử giới thiệu, phần lớn đều là người đến từ bên ngoài, tu sĩ có tư cách sống quanh năm ở Thánh thành, phần lớn là tu sĩ Thần điện.

Mà ba người Hứa Thanh đến, cũng lập tức khiến cho không ít tu sĩ bên trong thành trì chú ý.

Căn bản là... cực kỳ ít thấy nhân tộc xuất hiện ở đây.

Lại càng không cần phải nói tới danh khí của Hứa Thanh bây giờ cùng với cuộc chiến phong cấm cùng Thác Thạch Sơn bên ngoài, tất cả khiến cho Hứa Thanh đến tự nhiên sẽ gây ra sự chú ý.

Mặt khác, hơn nghìn ngọn núi trên đỉnh đầu của hắn cũng là trọng điểm khiến mọi người chú mục.

Mà Hứa Thanh sớm đã quen cảnh này, theo thân ảnh hạ xuống trước cửa thành, trong mắt của hắn lộ ra tinh mang, hít sâu cất bước tiến tới đại môn phía trước.

Đại môn của thành trì tự nhiên không phải chuẩn bị vì nhân tộc, cho nên độ cao của nó lên tới 100 trượng, mà hết thảy mọi thứ bên trong thành trì cũng là như thế, tiến vào nơi đây giống như là đi vào quốc gia của người khổng lồ.

Về phần tu sĩ bên trong. . . . . Hứa Thanh chỉ quét qua phía dưới, đã thấy mấy trăm tộc quân khác biệt, tạo hình khác nhau, hình thù kỳ quái chỗ nào cũng có.

Mà tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tương đối ít thấy, lại là chủ yếu ở trong day.

Bọn họ phân lớn khoác trường bào màu trắng, mặc kệ xuất hiện ở địa phương nào, đều khiến bốn phía cung kính.

Loại thái độ cao cao tại thượng đó, không cần bọn họ cố ý đi biểu lộ, nó giống như tự nhiên đã có sẵn vậy.

"Năm đó ta cũng rất chán ghét loại thái độ này."

Đội trưởng thì thâm một câu.
Bình Luận (0)
Comment