Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1755 - Chương 1937: Vì Thiên Nối Hồng Hà (1)

Chương 1937: Vì thiên nối hồng hà (1) Chương 1937: Vì thiên nối hồng hà (1)Chương 1937: Vì thiên nối hồng hà (1)

Chương 1937: Vì thiên nối hông hà (1)

Tên chủ nô tràng mà Đại hoàng tử thương lượng đồng dạng là bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, một thân hoa bào cùng với tu vi không tâm thường, trên mặt lộ rõ vẻ khinh miệt quét mắt nhìn Hứa Thanh dừng bước cách đó không xa, sau đó lại nhìn Đại hoàng tử trước mặt.

"Cũng không phải không thể bán cho ngươi.

"Nhưng mà ngươi là nhân tộc hay là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đây? Khác biệt trong vấn đề này không giống nhau nhé."

"Nếu như là nhân tộc, vậy không có tư cách mua sắm nô tu, nếu là Viêm Nguyệt bổn tộc, vậy cũng có thể bán cho ngươi một số."

Tên chủ nô tràng nhàn nhạt mở miệng, tiện tay vạch miệng một người tù binh nhân tộc bên cạnh.

"Ngươi xem, răng lợi của tên này cũng rất không tệ, đáng giá mua sắm."

Biểu cảm chết lặng của người tù binh nọ có chỗ cải biến, trong mắt tràn đầy khuất nhục, cuối cùng nhắm nghiền lại, nhưng theo tên chủ nô tràng run tay, hai mắt của đối phương lại bị cưỡng ép mở ra.

Tên chủ nô tràng nở nụ cười, lần nữa nhìn tới Hứa Thanh, trong mắt còn có một tia khiêu khích.

Có thể mở nô tràng trong Thánh thành, lại có phương pháp đưa tù binh nhân tộc từ bên Hắc Thiên đại vực xa xôi tới đây, có thể tưởng tượng phía sau nô tràng nhất định có một thế lực kinh người.

Cho nên gã ta căn bản không thèm quan tâm tới Đại hoàng tử của nhân tộc, dù sao mọi người đều biết đối phương đã bị mẫu tộc bỏ qua.

Thứ gã ta để ý, chính là tên nhân tộc Hứa Thanh thu được hạng đầu trong khâu thứ nhất.

Sắc mặt Đại hoàng tử khó coi, trong mắt xuất hiện tức giận, nhưng đây là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, cho nên gã chỉ có thể hít sâu nhịn xuống, lấy ra ngọc giản truyền âm chuẩn bị dùng phương thức của mình thu mua chỗ tù binh nhân tộc này lại.

Sự tình tiếp theo không có quá nhiều ngoài ý muốn, dù sao Đại hoàng tử vẫn có vài bằng hữu trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, đại ân không cách nào giúp, nhưng chút việc nhỏ như mua một vài tù binh nhân tộc vẫn là có thể.

Cho nên rất nhanh đã có mấy vị tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên tiến đến, sau khi thương lượng đã mua lại những tù binh nhân tộc trong nô tràng.

Hứa Thanh đứng nhìn toàn bộ quá trình từ đầu cho đến khi kết thúc, sau đó dưới ánh mắt khinh miệt của tên chủ nô tràng, quay người lặng lẽ đi vê phía về chỗ ở. Chỉ là hắn di rất chậm.

Xa xa, hoàng hôn hôm nay đỏ như máu.

Ánh hoàng hôn chiếu tới trên đường hắn đi, phủ lên màn trời, nhuộm đỏ cả con đường.

Nhìn lên rặng mây đỏ, trong nội tâm Hứa Thanh dần dần xuất hiện hai giọng nói.

Một giọng đang nói cho hắn biết, hắn và nhân tộc không có tình cảm gì quá sâu, mà những gì hắn trải qua khi còn bé như người ăn thịt người, thế giới tàn ác, phần lớn đều đến từ đồng tộc.

Hoàng Đô không phải là nhà của hắn, nhà của hắn ở Phong Hải Quận.

Thân nhân và bằng hữu mới là nguồn ấm áp trong sinh mệnh của hắn.

Trong thời đại và thiên địa này, bản thân mình và thân hữu bên cạnh sống sót thật an ổn mới là điều quan trọng nhất. Mà một giọng nói khác rất nhỏ, cu thể nói gì Hứa Thanh cũng không phải rất rõ ràng.

Chỉ có thể ở trong khoảng cách của hai âm thanh, nghe thấy tên của lão cung chủ và Chấp Kiếm Đại Đế. ..

Dưới ánh hoàng hôn, Hứa Thanh đi thẳng một đường.

Hồi lâu sau, một khắc ráng chiều sắp tiêu tán khỏi phía chân trời, hắn đã tới trước chỗ ở.

Trước cửa có vài chục khối ngọc giản. Là chiến thư đến từ tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên cùng với tộc quần phụ thuộc.

Trong nửa tháng qua, bởi vì Hứa Thanh một mực không đứng ra tiếp chiến, cho nên đã không chỉ gặp phải người khiêu chiến trên đường, mỗi ngày ngoài cửa chỗ ở của hắn đều sẽ có người tới ném ngọc giản tới thách thức.

Hôm nay coi như ít.

Nhìn những khối ngọc giản kia, Hứa Thanh dừng chân lại, trong đầu của hắn hiện ra từng màn sau khi đi tới Thánh thành của Viêm Nguyệt, ánh mắt phản cảm cùng loại cảm giác ngay cả hô hấp cũng đều bị bài xích khiến cho nội tâm Hứa Thanh nổi lên gợn sóng.

Còn có sự cô độc của Khâu Tước Tử và khiêu khích của tên chủ nô tràng.

Cùng với vẻ mặt chết lặng và ánh mắt khuất nhục của người tù binh nhân tộc khi bị cậy miệng ra.

Hứa Thanh nhắm mắt lại.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần hắn giết chóc đều bởi vì cảm nhận được sát ý, cho nên hắn muốn ra tay bóp chết hết thảy mọi thứ có uy hiếp tới tính mạng của mình.

Mà sở dĩ sau khi Hứa Thanh vào Thánh thành một mực không quan tâm, nguyên nhân chủ yếu là vì hắn không muốn gây thêm rắc rối.

Trước lúc chưa thu được hạng đầu của khâu thứ nhất, mục đích của hắn rất rõ ràng, thế là một đường giết tới nơi đây, mà sau khi đến Thánh thành, suy nghĩ của hắn chính là bình yên vượt qua một tháng, đợi đến lúc khâu thứ hai mở ra.

Trong lúc đó hắn không muốn xuất hiện ngoài ý muốn.

Hắn tin tưởng trong đám ngọc giản khiêu chiến có một số là tự phát, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, nhất định một số trong đó có người phía sau trợ giúp.

Vì cái gì, chính là để cho hắn rời khỏi thành.

Dẫu sao khi còn ở bên trong Thánh thành, bất luận kẻ nào đều không thể động thủ.

Mà nếu như tiếp nhận thách thức, sẽ phải rời khỏi thành. . .

"Không có gì, nhịn một chút là được."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, thu hồi ánh mắt khỏi đống ngọc giản khiêu chiến, đi tới cửa lớn, chỉ là bước chân càng chậm, càng nặng hơn một chút.

Bên trong phòng, đội trưởng có chỗ phát hiện kinh ngạc ngẩng đầu, vừa muốn đứng dậy đi ra xem một cái.

Nhưng vào lúc này, sau lưng Hứa Thanh bỗng truyền đến tiếng bước chân, chính là năm sáu tên thanh niên bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên vì thu được thanh danh, đã khởi xướng thách thức đối với Hứa Thanh trên đường mấy ngày trước.

Những người này đều có tu vi Linh Tàng, nhiều lần thách thức khiến cho bọn họ đã có một chút danh khí bên trong một đời thanh niên của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, vì vậy hôm nay cả đám kết đoàn đến đây, chuẩn bị tiếp tục ném ra ngọc giản thách thức.
Bình Luận (0)
Comment