Chương 1940: Đại thiên kiêu của nhân tộc (2)
Chương 1940: Đại thiên kiêu của nhân tộc (2)Chương 1940: Đại thiên kiêu của nhân tộc (2)
Chương 1940: Đại thiên kiêu của nhân tộc (2)
Sau một khắc, thân ảnh hai tu sĩ Viêm Nguyệt xông ra từ bên trong rặng mây đỏ, thân sắc riêng phân mình kinh hãi, ý đồ dùng tốc độ cao nhất bỏ chạy, nhưng một người trong đó chưa lao được bao xa, bên trong hào quang phía sau đã truyền đến tiếng gào thét.
Vô số đầu hồn ti kết nối với xúc tu huyết sắc, cấp tốc từ sau đuổi theo đến, không cho đối phương bất luận khả năng vùng vẫy nào, lập tức quấn quanh, càng là xuyên thấu máu thịt chui vào trong cơ thể.
Chợt kéo một cái.
Trong mắt tên tu sĩ Viêm Nguyệt lộ ra tuyệt vọng, lập tức bị kéo lại bên trong rặng mây đỏ, tiếp theo trong rặng mây đỏ không thấy rõ cụ thể vang vọng một tiếng kêu rên thê lương làm cho tâm thần người ta chấn động. Mà một người chạy ra khác, thân sắc tương tự hoảng sợ, lao thẳng đến Thánh thành.
Chỉ cần bước vào trong đó, gã sẽ có thể sống sót, dẫu sao bên trong Thánh thành cũng không cho phép ra tay.
Nhưng ngay khi gã cách Thánh thành chỉ có mười trượng, thân thể của gã đột nhiên đình trệ, biểu cảm trên mặt từ hoảng sợ đổi thành mỉm cười, thân thể cũng dừng lại, quỷ dị cười một cái về phía Thánh thành.
Nhưng hoảng sợ trong mắt lại càng thêm nồng đậm.
Ngay sau đó gã giơ hai tay lên, đặt vào cổ của mình, hung hăng bóp chặt và vặn, âm thanh rặc rặc vang vọng, trực tiếp xoay một vòng lớn, sau đó thiêu đốt tu vi thân thể, bằng mắt thường cũng có thể thấy cả người đang tự cháy mà chết.
Cùng lúc đó, bên trong rặng mây đỏ nổ mạnh đỉnh tai nhức óc, trực tiếp hóa thành mảnh vỡ, chấn động từ trong bộc phát quét ngang ra, lộ ra một đống thi hài đầy đất đang nhanh chóng hư thối tiêu tán.
Cùng với thân ảnh Thân Linh đứng ở nơi đó, toàn thân huyết quang ngập trời, mọc ra vô số xúc tu huyết sắc, bị một mảnh huyết hồ vờn quanh.
Thân ảnh Thần Linh bình tĩnh nhìn về phía Thánh thành, vẫn không nói câu nào như cũ.
Bên trong ba tòa Thánh thành, vẻ mặt từng tu sĩ Viêm Nguyệt ngưng trọng lên, trong khu vực khác biệt, bọn họ ngắm nhìn thân ảnh đồng nhất, trong lòng dấy lên gợn sóng.
Gợn sóng này, một phương diện đến từ hơn mười vị đồng tộc chết trận, mà gợn sóng càng lớn hơn thì là... sự bình tĩnh của Hứa Thanh.
Từ đầu đến cuối hắn không nói một câu, chỉ đứng ở nơi đó nhìn qua Thánh thành.
Bên trong giống như mơ hồ có một cỗ khí tức trấn áp thời đại, bắt đầu hiện ra từ trên người Hứa Thanh.
Dù là một chút tu sĩ Viêm Nguyệt thế hệ trước cũng cảm thấy nội tâm khẽ chấn động.
"Đại thiên kiêu của nhân tộc....."
Nhân tộc đã từng là đệ nhất tộc trong đại lục Vọng Gổi
Bây giờ lại như mặt trời lặn phía tây, một đời không bằng một đời, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có ánh sáng rực rỡ lập lòe ở thiên địa, chiếu vào trong trí nhớ của đám tu sĩ Viêm Nguyệt thế hệ trước.
Cùng lúc đó, hơn mười vị thiên kiêu các tộc quân Viêm Nguyệt được ghi chép bên trong ngọc giản thứ hai của Đại hoàng tử cũng đang ở bên trong Thánh thành.
Nhưng giờ phút này không có ai lựa chọn ra tay.
Suy nghĩ của bọn họ tương tự Hứa Thanh lúc trước, mục tiêu là thu phục tọa ky khâu thứ hai có thể gia trì chiến lực cho mình, từ đó để cho giúp bọn họ có thể nhận được thu hoạch càng lớn hơn trong khâu thứ ba.
Nếu như lúc này bỏ qua hết thảy mà ra tay, cũng cân phải có thứ đáng giá mới được, bởi vì một khi lựa chọn đánh một trận sinh tử cùng Hứa Thanh, bất kể thắng bại, bản thân tất nhiên sẽ có thương tích, nếu như vì thế mà bỏ lỡ khâu đại săn bắn tiếp theo, đúng là được không bù mất.
Cho nên, bọn họ trong động phủ hoặc chỗ của mình, chỉ cảm giác tình hình ngoài thành một chút sau đó nhao nhao thu hồi thần niệm.
Mấy vị đại thiên kiêu Đại hoàng tử trọng điểm báo cho Hứa Thanh cũng ở trong đó.
Giờ phút này, bên trong Tinh Viêm Thánh thành, trên một chỗ tháp cao xa hoa, một tên thanh niên thần sắc lạnh lùng khoanh chân ngồi. Trên gối của gã đặt một thanh trọng kiếm màu đen, tản ra mùi máu tươi nồng đậm.
Gã mặc toàn thân áo đen, tóc dài, trên người lan tràn mật vân Viêm Nguyệt bổn tộc, bao gôm cả bộ mặt của gã, trong lúc sáng tối lập lòe, lộ ra một cỗ chấn động kinh khủng.
Thân thể dĩ nhiên đã siêu phàm nhập thánh, tu vi càng khó có thể cảm giác cụ thể, từ khí tức tràn ra trên người, có thể phán đoán trình độ cảnh giới là Quy Hư đại viên mãn.
Gã ta, chính là người xếp hạng thứ tư trong Viêm Nguyệt bổn tộc. .. Thiên Mặc Tử.
Một thân đầy mật vân cùng với trọng kiếm, chính là đặc thù của gã.
Ánh mắt của gã cũng đang chú ý tới ngoài thành, đồng thời gã cũng đã nghe nói qua va Hứa Thanh, cũng hiểu biết chiến tích của hắn, càng hiểu rõ ai đứng ở phía sau trợ giúp chuyện này. Nhưng gã không muốn tham dự và đi tranh giành cùng thiên kiêu, đây không phải đường của gã, thứ gã muốn là Thần Vực Chi Huyết.
Cho nên gã chỉ quét mắt nhìn qua sau đó thu hồi, không để ý tới nữa.
Cùng lúc đó, bên trong Nguyệt Viêm Thánh thành, tại một tòa tửu lâu, có một thanh niên mặc trường bào màu xanh ăn mặc kiểu văn sĩ, quần áo tương tự cùng nhân tộc, thậm chí tướng mạo cũng khá là nhu hòa, đang ngồi đàm tiếu cùng hai vị nữ tu Viêm Nguyệt đối diện.
"Các ngươi nói tên nhân tộc nọ như thế nào?"
"Ta từng nghe về hắn, khá thú vị."
Thanh niên nọ thưởng thức thức ăn, cười mở miệng.
Nữ tu đối diện nở nụ cười ngọt ngào, tướng mạo cũng khá giống nhân tộc, chỉ là màu da không quá bình thường, biểu cảm một mực không có biến hóa, thậm chí động cũng không động. Trong tuu lâu còn có khách nhân khác, số lượng không ít, chợt nhìn có lẽ rất náo nhiệt, nhưng toàn bộ khách nhân đều không nhúc nhích, bảo trì nguyên dạng đủ loại tư thế.
Cách đó không xa, chủ quán mở to miệng, giống như đang thét to.
Nơi cầu thang, tiểu nhị đang nhấc chân muốn đi lên.
Nếu như cẩn thận quan sát, có thể thấy được tất cả mọi người nơi đây căn bản không phải sinh linh, mà là khôi lỗi do ngọc thạch chế tạo.
Toàn bộ quán rượu, chỉ có thanh niên là kẻ sống duy nhất.
Mà trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, có một người rất thích loại khôi lỗi như thế.
Đó chính là ngưởi xếp hạng thứ ba của Viêm Nguyệt. .. Phàm Thế Song.
Giờ phút này gã lẩm bẩm một hồi, sau đó lại khẽ gật đầu. "Các ngươi nói cũng đúng, ánh mắt của hắn đúng là có chút giống đồng loại của các ngươi."
"Như vậy các ngươi nói xem, ta có nên bắt hắn gia nhập với các ngươi không?"