Chương 1945: Một hồi là hết đau (1)
Chương 1945: Một hồi là hết đau (1)Chương 1945: Một hồi là hết đau (1)
Chương 1945: Một hồi là hết đau q)
Tuy giọng nói có cảm giác cao cao tại thượng, nhưng lại kèm theo một tia lười biếng, giống như một chiếc móc vô hình câu dẫn cõi lòng của toàn bộ tu sĩ, dẫn xuất tâng tầng rung động, khiến người ta nhịn không được cảm thấy tê dại từ trong tới ngoài.
Đó là tê dại như hồn bị rút ra, khiến người ta đắm chìm trong một loại sảng khoái không cách nào nói rõ.
Một vài người định lực không đủ đã trực tiếp hôn mê, toàn thân run rẩy, không nghe nổi nửa câu thần âm.
Chỉ có những cường giả mới có khả năng miễn cưỡng khống chế rung động trong nội tâm, dù sao kính sợ đối với Thần Linh đã khắc vào tận bên trong vận mệnh của từng tu sĩ Viêm Nguyệt.
Mà đây cũng chỉ là Tinh Viêm thượng thân tự nhiên phóng thích mà thôi, không ha có cử chỉ cố ý.
Thần Linh, chính là như thế.
Cũng may, cùng lúc này cũng có một tiếng hừ lạnh vang vọng khắp Thánh thành, trung hòa ảnh hưởng âm thanh phía trước, như một chậu nước lạnh đổ vào nội tâm mọi người.
"Truyền tống, mở ral"
Nội tâm mọi người chấn động mạnh một cái, riêng phần mình khôi phục, màn trời xuất hiện từng trận sấm sét phủ xuống nhân gian.
Tiếng sấm càng lúc càng lớn, cuối cùng tích lũy đến cực hạn, truyền ra âm thanh khai thiên tích địa.
Thiên địa nổ vang, hư vô dấy lên gợn sóng cực lớn, từng vòng khuếch tán ra phía ngoài, tạo thành một vòng xoáy hình tròn.
Vòng xoáy cấp tốc chuyển động, giống như đẩy ra từng tâng biểu tượng, lộ ra một cái động bảy màu hoa mỹ bất quy tắc. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy trong động bảy màu tồn tại một mảnh địa phương với núi sông mênh mông, kỳ hoa dị thảo, hung thú chạy nhanh, tựa như man hoang.
Còn có từng trận tiếng rống của thú vật truyên ra ở bên trong.
Chính là... địa phương diễn ra khâu thứ hai của đại săn bắn Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, Sơn Hải đại vực.
Sau một khắc, ánh sáng bảy màu từ trong vòng xoáy kích xạ ra, hình thành vô số sợi tơ, rơi tới toàn bộ người có đủ tư cách tham gia khâu thứ hai bên trong ba tòa Thánh thành.
Đại hoàng tử, Thác Thạch Sơn, Khâu Tước TỪ...
Toàn bộ người tham dự đều bị ánh sáng bảy màu bao phủ, dù Hứa Thanh cùng với Phàm Thế Song ở ngoài thành trì cũng là như vậy, một khắc bị tia sáng chiếu tới, lực lượng truyên tống lập tức theo đó hiện lên. Sau ba hơi thở, truyền tống mở ral
Ánh sáng bảy màu lập lòe bên trong thành trì, nếu như từ trên bầu trời cúi đầu nhìn xuống, có thể rõ ràng trông thấy rất nhiều đóa hoa bảy màu đang không ngừng nở rộ.
Mỗi một lần lập lòe, đều có người bị truyền tống rời đi, mà đây là loại truyền tống không có quy tắc, tu sĩ quen biết muốn hội tụ lại với nhau, cần tự tìm kiếm bên trong Sơn Hải đại vực.
Hứa Thanh cũng ở trong số đó, sau khi hào quang bảy màu chấn động, đã biến mất không thấy đâu nữa.
Hơn 10 vạn tu sĩ lần lượt truyền tống cùng với những bông hoa bảy màu lập lòe, tạo thành một màn cảnh tượng tuyệt mỹ bên dưới bau trời.
Tựa như tinh không rơi xuống đất.
Cho đến một lát sau, theo bông hoa bảy màu lập lòe càng dân càng ít, tu sĩ trong ba tòa Thánh thành đã trống hơn phân nửa. Thần Sơn không còn rung động lắc lư, chỉ có một tiếng cười khẽ đến từ Tinh Viêm thượng thân đã thành dư âm vang vọng trong thiên địa. ...
Sơn Hải đại vực, có hình dạng tổng thể như một cái hồ lô, trong đó không có bình nguyên, chỉ có sơn mạch cùng với rừng mưa không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Hoàn cảnh như thế, lại thêm nhiệt độ khí hậu trong đó ổn định cùng với phong bế vô số năm tháng, khiến cho bên trong Sơn Hải đại vực đã tự hình thành hệ sinh thái riêng, rất thích hợp với hung thú sống và với sinh sôi nảy nở.
Vì vậy sẽ có đủ loại hung thú thiên kì bách quái.
Nhất là. .. dị chất nơi đây cực kỳ nồng đậm, tràn ngập giữa thiên địa, vì vậy dị hoá không chỉ là hung thú, còn có cây cối.
Toàn bộ Sơn Hải đại vực càng giống như một tòa cấm địa. Không phải do tàn diện Thần Linh nhìn tới hình thành, mà do ba vị thần Viêm Nguyệt Huyên Thiên đắp nặn ra.
Mặt khác, cũng bởi vì quanh năm phong bế, cho nên rất nhiều sinh mệnh tuyệt tích bên ngoài vẫn tồn tại trong đây, càng có một chút đồ cổ được bảo tôn càng thêm hoàn hảo hơn so với bên ngoài.
Giờ phút này, bên trong khu vực vòng bên trên Sơn Hải đại vực, chỗ sâu trong rừng nhiệt đới, một gốc cây hủ thụ màu đen đang chập chờn cành cây, kéo một con bạch lộc từ đăng xa tới.
Bạch lộc vùng vẫy nhưng không có tác dụng, toàn thân cao thấp bị nhánh mây xuyên thấu quấn quanh, vừa nhúc nhích vừa hấp thu.
Vì vậy con bạch lộc chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên câu cứu đáng thương, trong mắt lộ ra đây vẻ quyến luyến đối với sinh mạng, ý chí muốn sống vô cùng rõ ràng. Trong Sơn Hải đại vực, không phải rất thường thấy bạch lộc.
Nó thường thường đại biểu cho tốt đẹp, có lẽ cũng bởi vậy cho nên đã trở thành con mồi, hơn nữa giá trị bản thân đối với những thú vật khác có chút gân gà, cho nên số lượng cũng càng ngày càng ít.
Nhưng tiếng kêu rên của nó có thể là đả động trời xanh, vì vậy bên cạnh cây hủ thụ bỗng lập lòe hào quang bảy màu.
Rất nhanh, một người mặc trường bào màu đen hiển lộ ra.
Một khắc xuất hiện, hủ thụ run lên không dám nhúc nhích, toàn thân bạch lộc cũng run rẩy, theo bản năng dừng tiếng kêu rên lại, nhưng ý chí muốn sống khiến nó rất nhanh phát ra âm thanh nho nhỏ.
Thân ảnh xuất hiện nghe tiếng, quay đầu nhìn bạch lộc và cất bước đi đến.
Hai bước đã đến trước mặt bạch lộc, cúi đầu ngóng nhìn. Một cái liec mắt, nhánh mây quấn quanh trên người bạch lộc tan rã từng khúc, tiêu tán trở thành tro bụi.
Hắc y nhân ngồi xổm xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve trên người bạch lộc, động tác dịu dàng.
Nhưng đáng tiếc, mặc dù không có nhánh mây, nhưng con bạch lộc đã bị thương quá nặng, giờ phút này không cách nào vùng vẫy đứng lên, chỉ có thể dựa vào linh tính lộ ra ý cảm kích trong mắt.
Chỉ là cơn đau nhức kịch liệt trên người khiến cho nó không chịu được không ngừng run rẩy, tử ý cũng đang lan tràn.