Chương 1946: Một hồi là hết đau (2)
Chương 1946: Một hồi là hết đau (2)Chương 1946: Một hồi là hết đau (2)
Chương 1946: Một hồi là hết đau (2)
"Một hồi là hết đau."
Hắc y nhân nhẹ giọng mở miệng trấn an bạch lộc, động tác càng dịu dàng hơn, bạch lộc cũng giảm bớt vùng vẫy, cảm kích trong mắt nhiều hơn, thậm chí còn thè đầu lưỡi liếm góc áo của hắc y nhân.
Nhưng một chớp mắt sau, khi bạch lộc hoàn toàn thả lỏng, tay của hắc y nhân nhẹ nhàng đưa tới phần cổ của nó, tiếp theo dùng sức vặn.
Rặc rặc một tiếng, không có bất kỳ đau khổ, toàn thân bạch lộc khẽ run, khí tuyệt mà chất.
Hắc y nhân chậm rãi đứng lên, nhìn về phía xa.
Theo ánh sáng đến từ bầu trời chiếu xuyên qua tán lá, bộ dáng của gã dần dần rõ ràng.
Đó là một thanh niên, tóc dài được buộc trên đỉnh đầu, tạo thành hình dạng một viên thuốc, vị trí trán cột một sợi dây cột tóc màu đen.
Phối hợp toàn thân áo cùng giày màu đen, tất cả khiến cho cả người gã tràn ra một cỗ khí tức lạnh như băng.
Mà trong mơ hồ có thể thấy chung quanh gã tồn tại một chút hư ảnh màu đỏ mơ hồ, dường như là do máu tươi hình thành, dân dần tràn ra nông đậm mùi máu tươi.
Nếu như bây giờ có tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên ở đây, như vậy chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra thân phận đối phương.
Bởi vì thanh danh của đối phương trong tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên vô cùng hiển hách, vượt qua Thác Thạch Sơn, càng vượt qua Phàm Thế Song.
Hôm Đại hoàng tử giới thiệu các đại thiên kiêu của Viêm Nguyệt với Hứa Thanh, đã từng trọng điểm giới thiệu đối phương. Tịch Đông Tử, Quy Hư tam giai, xếp hạng thứ hai, sở thuộc Nhật Viêm thượng thân tư quyền quốc.
Tính cách lạnh lùng lòng dạ độc ác, ra tay nhất định giết chóc, tộc quân ngoại tộc bị gã tàn sát vượt qua con số mười, luyện thành Huyết Tử đi theo bên cạnh.
Thủ đoạn đông đảo, thậm chí đã từng giao thủ cùng với Uẩn Thần bị Viêm Nguyệt tộc bắt làm tù binh, đạt được chiến tích ngang tay huy hoàng, tuy rằng vị Uẩn Thần bị bắt làm tù binh đã là dầu hết đèn tắt, thế nhưng dù sao cũng là Uẩn Thần. .
Dù là Phàm Thế Song gặp phải gã cũng vô cùng kiêng kị, hai người bọn họ đã giao chiến ba lượt, mỗi một lần... Phàm Thế Song đều đại bại.
Nhất là một lần cuối cùng, nếu không phải Viêm Huyền Tử thế hệ này xuất hiện hòa giải Phàm Thế Song đã có nguy hiểm đến tính mạng.
Thác Thạch Sơn cũng từng chiến qua cùng đối phương, nhưng chỉ 10 hơi thở đã bị trấn áp.
Kiếp này của gã... việc không cam lòng nhất, chính là tranh đoạt đạo hiệu Viêm Huyên thất bại, đây cũng là lần thất bại đầu tiên của gã từ khi tu hành đến nay.
"Chết rồi, sẽ không đau nữa."
Tịch Đông Tử thu hồi ánh mắt nhìn phương xa, cúi đầu nhìn qua thi thể bạch lộc dưới chân, nhẹ giọng mở miệng.
Sau đó cất bước đi thẳng về phía trước.
Sau vài bước, hình như gã nhớ ra gì đó.
"Truyền tin ra ngoài, nếu như có người trông thấy Hứa Thanh, báo cho ta biết phương hướng."
Sau khi phân phó, sắc mặt Tịch Đông Tử bình tĩnh, tiếp tục đi về phía trước, đối với gã mà nói, đánh chết Hứa Thanh chỉ là vì Minh Nam Vương tìm đến, cho ra hứa hẹn cùng với điều kiện, do đó tiến hành một số giao dịch mà thôi.
Chẳng qua chỉ là thuận tay, gặp phải thì chém một cái, nếu như không gặp được gã cũng sẽ không tiêu tốn thời gian đích thân đi tìm kiếm.
Về phần khó khăn, đối với gã mà nói, bên trong thế hệ này ngoại trừ Viêm Huyên Tử gã không có nắm chắc đánh chết, muốn giết tu sĩ khác rất dễ dàng.
Theo gã đi về phía trước, những huyết ảnh chung quanh nhao nhao khom người, có một chút tiêu tán, đi truyền tin tức ra bên ngoài.
Về phần số huyết ảnh còn lại thì là nương theo gã, cùng nhau di xa.
Cùng lúc đó, tương tự ở vòng bên trên trong Sơn Hải đại vực, tới gần khu vực trung tâm đại vực, bên trong rừng nhiệt đới, thân ảnh Hứa Thanh đang ẩn nấp đi về phía trước.
Hắn rất cẩn thận, không có tản ra bất cứ khí tức nào, mà rừng rậm cùng với dị chất nơi đây cũng khiến Hứa Thanh cảm thấy rất quen thuộc.
Hắn thích hoàn cảnh như vậy.
Lần truyền tống này, đội trưởng đã không còn bên cạnh, nhưng Hứa Thanh không ha lo lắng cho y.
Dựa theo hiểu biết của hắn đối với đội trưởng, đối phương nhất định có biện pháp vào Sơn Hải đại vực.
"Mặc dù Đại sư huynh từng nói sẽ chuẩn bị Sơn Xi cho ta... .. Nhưng cũng không thể hoàn toàn đặt hy vọng ở trên người y.'
Hứa Thanh trầm ngâm, đầu tiên hắn bỏ qua khu vực cấm địa Cửu Lê nằm ở khu vực chính giữa của vòng dưới trong đại vực.
Loại Thánh Thú trong truyền thuyết đó, nếu như từ trước tới giờ không có ai có thể thành công thu phục, Hứa Thanh cũng không cho rằng mình là người đặc thù.
Cho nên thay vì lãng phí thời gian ở chỗ Cửu Lê, không bằng đi tìm những con khác.
"Vẫn là Sơn Xi như cũ!"
Trong mắt Hứa Thanh lộ ra một tia quang mang âm u, lựa chọn này có thể giúp hắn nhanh chóng tụ hợp cùng với đội trưởng, đồng thời cũng có thể gia tăng tỷ lệ thu được Sơn Xi.
Vì vậy trong đầu của hắn lập tức lơ lửng miêu tả khu vực hoạt động của Sơn Xi mà mình từng thấy trong ngọc giản.
"Ở phía Tây Bắc của vòng bên dưới."
"Như vậy đầu tiên, phải tìm hiểu xem nơi đây thuộc về khu vực nào."
Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái, tăng tốc độ lên, lập tức tan biến trong rừng rậm.
Thời gian trôi qua, ba ngày sau, Hứa Thanh lợi dụng việc quan sát nơi ở của những con dị thú khác nhau, cùng với thông qua một vài con hung thú gặp phải trên đường, đã đại khái xác định vị trí của bản thân. Sau khi có phương hướng, tốc độ của hắn nhanh hơn, tiến về khu vực dưới của vòng.
"Dựa theo tốc độ này, năm ngày sau ta sẽ đến khu vực chính giữa, vượt qua biên giới cấm địa Cửu Lê, đi đến nơi ở của Sơn Xi, thời gian không sai biệt lắm tổng cộng khoảng nửa tháng."
"Mặt khác, giết chóc và cạnh tranh trong Sơn Hải đại vực cũng sẽ càng thêm trực tiếp. .. Nhất là tên Phàm Thế Song nọ!"
Sắc mặt Hứa Thanh âm trầm, lúc trước nếu không phải khâu thứ hai sớm mở ra, chém giết giữa hắn và Phàm Thế Song đã lập tức nổ ra.
Mà Hứa Thanh rất cảnh giác đối với Phàm Thế Song, trong số đối thủ hắn gặp cả đời này, không có nhiều người hắn không có nắm chắc tất thắng, Phàm Thế Song coi như là một trong số đó.