Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1765 - Chuong 1947: Son Hai Dai Vuc (1)

Chuong 1947: Son Hai dai vuc (1) Chuong 1947: Son Hai dai vuc (1)Chuong 1947: Son Hai dai vuc (1)

Chương 1947: Sơn Hải đại vực )

Cũng vì cảnh giác, Hứa Thanh không có lựa chọn bay ở trên trời, mà một đường về phía trước đều chạy trong rừng nhiệt đới, mượn nhờ hoàn cảnh rừng rậm che giấu tung tích.

Đồng thời hắn còn thả lão tổ Kim Cương Tông ra dò xét trước quanh bốn phía.

Cứ như vậy, năm ngày trôi qua.

Trong năm ngày này, hắn nhìn thấy một chút tu sĩ tham dự đại săn bắn khâu thứ hai, Hứa Thanh có ấn tượng với vài kẻ trong đó, chính là những tên đã từng thách thức hắn.

Nhưng mà hiện giờ Hứa Thanh không rảnh quan tâm tới bọn họ, không đợi đối phương phát hiện hắn đã rời đi.

Đồng thời hắn cũng gặp phải không ít hung thú trên không của rừng rậm, mặc kệ là nghỉ lại trên nhánh cây hay là nấp ở bên dưới nước bùn, nhiều đến mức đếm không hết.

Càng có một vài thứ có hình dạng quỷ dị, ví dụ như sơn mạch đột nhiên rung động lắc lư, trôi lên từ mặt đất, mọc ra rất nhiều cánh tay khổng lồ sau đó cất bước đi nhanh, vượt qua trước mặt Hứa Thanh.

Ví dụ như mặt trời mọc chân, có lớn có nhỏ, dắt tay nhau chạy nhanh.

Lại ví dụ như con rết lớn ca hát, cùng với cây nấm sau khi nhìn thấy Hứa Thanh một đường nhảy nhót đi theo.

Còn có thứ kỳ dị nhìn như đại thụ, nhưng trên thực tế lại là cái mũi, thân hình ngủ say bên trong đại địa.

Thậm chí ngay cả gió thổi tới cũng khiến cho Hứa Thanh ngưng trọng, 'gió... nhìn như vô hình, nhưng lại là thực chất, chẳng qua là trong suốt mà thôi.

Nếu không phải cảm giác của Hứa Thanh nhạy bén, sợ là dưới tình huống không xem xét kỹ, sẽ trực tiếp đụng phải. Còn một vài quỷ dị giống như yêu ma quỷ quái, càng có đông đảo đầu lâu bay múa, hài cốt hành tẩu, cùng với tiếng ca băng hàn ở hết thảy những nơi đi qua.

Có hữu hình cũng có vô hình.

Tất cả mọi thứ tạo cho Hứa Thanh cảm giác, Sơn Hải đại vực tựa như là một dị giới, năng lực và bộ dạng của rất nhiều hung thú nơi đây đều có thể phá vỡ nhận thức của người khác.

Cự thú không đầu, tóc dài xõa trong nước bùn, cùng với từng tòa Thân Cung tàn phá nhưng lại lộ ra khí tức nguy hiểm, càng có một vài khô nhân không mặt lưng đeo tấm bia đá.

Lại ngay như bây giờ, Hứa Thanh nhảy vọt tới một mảnh biển hoa bên trong rừng rậm.

Mảnh biển hoa này có đủ mọi màu sắc, di chuyển trên mặt đất hình thành gợn sóng, những nơi đi qua, hết thảy cỏ cây và hung thú đều bị bao phủ thôn phệ, trở thành một bộ phận của biển hoa. Nếu cẩn thận nhìn có thể thấy cái gọi là biển hoa, trên thực tế là do Thiềm Thừ màu sắc rực rỡ biến thành, mỗi một lần chúng nó nhảy lên, chính là đầu nguồn biển hóa nổi sóng.

Nhưng đây không phải là chỗ đáng sợ, chỗ kinh khủng nhất của biển hoa, là một bức tượng thần tàn phá nằm ở hạch tâm được vô số Thiêm Thừ cống đi.

Tượng thần ngực phẳng chảy sữa, có bộ dáng nam giới, mọc ra bốn đầu người, toàn bộ đều nhắm hai mắt, một tay ôm một đứa con nít trên ngực, tay còn lại thì là chống cằm.

Theo biển hoa di động, từng trận tiếng lẩm bẩm rất nhỏ truyền ra.

Mà địa phương tàn phá của tượng thần, đó là thân hình chỉ có một nửa, vả lại bốn đầu người đều có chỗ thiếu thốn khác biệt, nhất là hài nhi trong ngực lại càng là như vậy.

Hứa Thanh từ xa xa nhìn thấy, tâm thân ngưng tụ, đây là tôn tượng thần thứ 17 hắn thấy trong năm ngày qua, mỗi một cỗ đều không giống nhau, nhưng hắn cảm giác tất cả đều là tôn tại nguy hiểm.

Tương tự cùng những tàn điện Thần Cung.

Mà những cỗ tượng thần đó đều tàn phá, không có một cỗ nào nguyên vẹn, thậm chí có một vài cỗ càng giống như đã bị tháo thành tám khối.

Cỗ tượng trước mắt hắn bây giờ, đã coi như được bảo tồn vô cùng hoàn hảo.

"Cuối cùng thì trước kia nơi đây đã từng phát sinh việc gì...

"Lại có nhiều thần miếu và tượng thần tàn phá như vậy...'

Trong lòng Hứa Thanh bay lên cảm giác kỳ dị, lách qua biển hoa, vừa suy tư vừa dựa theo phương hướng định sẵn đi về phía trước, nhưng sau khi bay được một nén nhang, thần sắc của Hứa Thanh bỗng nhiên biến đổi, thân thể chợt lui về phía sau, càng là nhanh chóng bay lên trên không.

Hầu như ngay khi thân ảnh của hắn rời khỏi chỗ cũ, khu vực hư vô lúc trước lập tức nổ tung, xuất hiện một cái hắc động thật lớn.

Hắc động này không phải không có bất luận nguyên do gì bỗng đột nhiên xuất hiện, sự hình thành của nó là có nguyên nhân.

Trên mặt đất rừng rậm, trong ao đầm, thình lình có một bức tượng thần tàn phá to tới vạn trượng nằm đó, thân hình vỡ vụn không hoàn chỉnh, nhưng phần đầu coi như rõ ràng, nhất là vị trí miệng càng không có bất luận phá toái gì.

Vả lại nó còn đang hô hấp, mỗi một lần hô hấp không trung đều sẽ xuất hiện hắc động.

Đồng thời còn xuất hiện uy hiếp trên cấp độ sinh mệnh tràn ra từ trên tượng thân.

Dù Hứa Thanh tu vi không tâm thường, chiến lực kinh người, vả lại có đủ hình thái Thần Linh, nhưng giờ phút này vấn bị hơi thở đó uy hiếp, phải lựa chọn lách qua.

Cùng lúc đó, nhà tù 132 khu Đinh trong cơ thể cũng truyền đến giọng nói run rẩy của ngón tay Thần Linh.

"Nơi đây... . Nơi đây."

Nội tâm Hứa Thanh khẽ động.

"Nói tiếp "

Ngón tay Thần Linh khẽ run một cái, thấp giọng mở miệng.

"Nơi đây không phải chỉ chết mấy Thần Linh, mà đã chết rất nhiều Thần Linh. Trời ạ, sao ta lại không biết cũng chưa từng nghe nói tới chuyện này chứ?”

"Có khi nào là lúc trước bản thể ngươi vừa giáng lâm, ngươi vẫn đang ngủ say, ve sau ngươi tách ra ngoài cũng tương tự bị trấn áp ngủ say.... .

Lão tổ Kim Cương Tông vèo một tiếng từ đằng xa bay tới, truyền ra thân niệm.

Ngón tay Thần Linh trâm mặc, muốn nói gì đó đáp trả, nhưng cũng biết địa vị của đối phương trong lòng Hứa Thanh còn cao hơn mình, vì vậy chỉ hừ một tiếng trong lòng, không có phản bác.
Bình Luận (0)
Comment