Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1766 - Chuong 1948: Son Hai Dai Vuc (2)

Chuong 1948: Son Hai dai vuc (2) Chuong 1948: Son Hai dai vuc (2)Chuong 1948: Son Hai dai vuc (2)

Chương 1948: Sơn Hải đại vực (2)

Hứa Thanh không quan tâm tới lời của lão tổ Kim Cương Tông, hắn nhớ lại tượng thần tàn phá một đường gặp phải, lại nhìn qua mảnh rừng rậm, ánh mắt chậm rãi nheo lại, hít sâu.

Khí tức ở đây nhìn như bình thường, nhưng đối với Hứa Thanh hiểu rõ về dược lý mà nói, hắn vẫn ngửi thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt bên trong.

Đến từ nước bùn, đến từ cỏ cây, đến từ viên đá, đến từ thiên địa... Hình như, vạn vật trong phiến thế giới này đều tràn ra mùi máu tanh.

"Đã từng phát sinh đại chiến... rất nhiều Thần Linh tử vong, như vậy đối thủ của Thần Linh, là ai?"

Hiểu biết của Hứa Thanh đối với Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc khá là phiến diện, không rõ cụ thể, cho nên thiếu khuyết manh mối, khó có thể tìm ra đáp an.

Hắn quét mắt nhìn thần tượng to lớn trên mặt đất, lách qua theo biên giới, vừa muốn tăng tốc bay nhanh, nhưng vào lúc này, nơi chân trời xa xa truyền đến tiếng rít, bảy tám đạo cầu vồng xuất hiện, lựa chọn phương pháp tương tự cùng Hứa Thanh, muốn từ trên không trung lách qua khu vực thần tượng lớn ở đây.

Vì vậy, đã nhìn thấy Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng thấy rõ người tới.

Trong bảy tám người tới có bổn tộc Viêm Nguyệt, cũng có những tộc phụ thuộc khác, trong đó còn có một tên Tư Ách tộc, hiển nhiên là tạm thời tạo thành tiểu đội.

Sau khi thấy rõ Hứa Thanh, thân sắc bảy tám người nọ lập tức biến hóa, theo bản năng lui thật xa về phía sau, trầm mặc mấy hơi, tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt cầm đầu từ xa cúi đầu với Hứa Thanh, sau đó thay đổi phương hướng nhanh chóng rời đi. Những tên di theo phía sau gã cũng đều xuất hiện chấn động, nhao nhao cúi đầu, ánh mắt của tên Tư Ách tộc chợt nhúc nhích, sau đó nhanh chóng lựa chọn tương tự cùng những người khác, cúi đầu bái kiến.

Trận đánh bên ngoài Thánh thành của Hứa Thanh lúc trước, bọn họ đã thấy được, đáy lòng đã từng dấy lên gợn sóng cực lớn, cho nên giờ phút này gặp phải căn bản không dám tới gân.

Hứa Thanh lạnh lùng quét qua, phát hiện đối phương không có thu được bất cứ con dị thú nào, cũng không có hứng thú xuất thủ, thân thể nhoáng một cái bay tới phía mục đích của mình.

Phát hiện Hứa Thanh rời đi, đám tu sĩ nọ nhẹ nhàng thở ra, tất cả nhìn nhau một chút, đều thấy được thần sắc do dự của đối phương.

Nhưng tên tu sĩ Tư Ách tộc trong đó lại không chút do dự, gã lập tức xuất ra ngọc giản truyền âm, mắt thấy muốn truyền âm đi. Nhung ngay khi tay cua ga nam ngoc giản truyền âm, bên trong hư vô bên cạnh lập tức truyền tới một giọng nói lạnh như băng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Giọng nói vừa ra, thân sắc của bảy tám tên sĩ nơi đây đại biến, nhất là tên tu sĩ Tư Ách tộc càng là hít sâu một hơi, bản năng muốn lập tức truyền âm vào ngọc giản, nhưng đã chậm.

Một cánh tay lăng không duỗi ra từ bên cạnh, một phát bắt được bàn tay của gã, hơi nắm, bóp nát toàn bộ tay của gã và cả ngọc giản bên trong, máu thịt và ngọc nát hỗn hợp lại với nhau.

Đau nhức kịch liệt truyền tới, ngay khi trong miệng tên tu sĩ Tư Ách tộc truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân ảnh Hứa Thanh với hình thái Thân Linh tầng thứ tư bước ra từ hư vô, một tay bóp tới trên cổ tên tu sĩ Tư Ách tộc.

Đáy lòng những tu sĩ khác rung động lắc lư, lập tức rút lui, nhưng không cách nào rời khỏi quá xa, bởi vì xúc tu huyết sắc tràn ra từ trên người Hứa Thanh đã rơi ở trước mặt bọn họ.

Giống như chỉ cần động một chút, sẽ lập tức bị xuyên thấu mi tâm.

Vì vậy đám người bọn họ dừng lại, kinh hãi nhìn qua Hứa Thanh đã đi lại quay về.

"Người khác trông thấy ta cúi đầu còn có thể hiểu được, nhưng Tư Ách tộc ngươi tới bái ta, có chút kỳ quái, nhất là ngươi... Ánh mắt có chút không đúng, mà ta cũng nhớ đã từng thấy ngươi, lúc trước ngươi từng khởi xướng thách thức với ta

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Sự thật cũng đúng là như thế, tâm tư của Hứa Thanh rất kín đáo, mặc dù đã rời khỏi, nhưng một điểm đáng ngờ nho nhỏ cũng khiến hắn dâng lên cảnh giác, vì vậy trở vê nhìn một chút.

Kết quả thấy được một màn đối phương muốn truyền âm. "Nói, ngươi muốn truyền tin cho ai?" Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

Trong mắt tên Tư Ách tộc lộ ra kinh hoảng, vừa muốn nói chuyện, nhưng trong chúng tu lui ra phía sau cách đó không xa, tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên bỗng nhiên mở miệng.

"Hứa đạo hữu, ta có thể nói cho ngươi biết!"

"Năm ngày trước, Tịch Đông Tử tràn tin ra ngoài rằng muốn tìm tung tích của ngươi, để cho toàn bộ người nhìn thấy báo lại cho gã......'

"Tên tu sĩ Tư Ách tộc này chắc hẳn chính là bởi vậy mới định truyên âm."

Tên tu sĩ bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên nọ là người thông minh, gã không muốn bị tên tu sĩ Tư Ách tộc tự mình tìm chết liên lụy, cũng biết Hứa Thanh giết chóc quyết đoán, cho nên gã hiểu được, nếu tên Tư Ách tộc tu sĩ chủ động nói ra đáp án, như vậy sinh tử của mình cũng sẽ ở trong một ý niệm của Hứa Thanh. Nếu như mình nói ra trước, khả năng giữ được mạng sẽ cao hơn.

Các tu sĩ khác cũng kịp phản ứng, nhao nhao mở miệng.

Hứa Thanh nhìn tên Tư Ách tu sĩ trong tay, chú ý thấy khí tức đối phương hoảng loạn, đáy lòng cũng có đáp án, tay phải nắm chặt, một tiếng rặc rặc vang lên, hình thân câu diệt.

Cùng lúc đó, tâm thân mấy vị khác cũng chấn động, nhưng đều im lặng, run như cầy sấy nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh đảo mắt qua trên người bọn họ, Độc Cấm tràn ra, gieo xuống riêng từng người.

Bọn họ có chỗ cảm thụ, sắc mặt trắng bệch.

"Nếu như không có lừa dối, sau khi khâu thứ hai kết thúc, đến tìm Hứa mỗ giải độc."

Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, thân thể nhoáng một cái tan biến vô ảnh. Giữa không trung, bao gồm cả tên bổn tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, tất cả mọi người trâm mặc, nhưng cũng biết không có lựa chọn nào khác, vẻ mặt đắng chát lặng lẽ rời khỏi.

Cho đến khi bọn họ đi xa, thân ảnh Hứa Thanh mới hiển lộ ra từ một bên, nhăn mày lại.

"Tịch Đông Tử?"
Bình Luận (0)
Comment