Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1767 - Chương 1949: Săn Hứa Thanh (1)

Chương 1949: Săn Hứa Thanh (1) Chương 1949: Săn Hứa Thanh (1)Chương 1949: Săn Hứa Thanh (1)

Chương 1949: Săn Hứa Thanh (1)

Về phần Tịch Đông Tử, mặc dù Hứa Thanh chưa thấy tận mắt, nhưng nhờ có Đại hoàng tử giới thiệu, hắn vẫn có chút hiểu biết về đối phương.

"Thiên kiêu xếp hạng thứ hai của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc!"

Sắc mặt Hứa Thanh ngưng trọng, hắn cảm giác nếu mình toàn lực đánh một trận cùng Phàm Thế Song xếp hạng thứ năm, thắng bại có lẽ là sàn sàn nhau.

Chẳng qua chém giết như vậy, nhất định sẽ khiến bản thân tiêu hao cực lớn, cần tốn một đoạn thời gian tương đối dài để khôi phục, bất lợi trong khâu đại săn bắn thứ hai.

Dù có tử thủy tinh khôi phục thương thế, nhưng muốn bổ sung Thần Nguyên tiêu hao và hồn ti tổn thất lại cần thời gian dài dằng dặc.

Mà Tịch Đông Tử ba lần giao thủ cùng Phàm Thế Song, lại đều nhẹ nhõm thắng được, Hứa Thanh nhớ lại ngọc giản mình thấy, biết rõ một trận đánh sau cùng của hai người họ, nếu như Tịch Đông Tử không phải bị Viêm Huyền Tử quấy nhiễu, thậm chí có thể chém giết Phàm Thế Song.

Chiến lực như thế, Hứa Thanh tự biết rõ mình không phải là đối thủ.

Cuối cùng vẫn là do nội tình chưa đủ.

Về phần tại sao đối phương lại đưa tin muốn tìm kiếm hành tung mình, việc đó không trọng yếu, sự thật đã là như thế, có quá nhiều nguyên nhân để suy đoán.

Hứa Thanh tram ngâm, đoạn đường di chuyển tiếp theo hắn càng thêm ẩn nấp, đáy lòng cũng cảnh giác vô cùng.

Hắn không muốn gặp phải đối phương vào trước lúc thu được hung thú, giao chiến sinh tử là thứ nhất, kế hoạch của mình bị cắt đứt là thứ hai.

"Nơi đây cách mục đích của ta, còn 10 ngày lộ trình... .

Bên trong rừng rậm, Hứa Thanh khẽ thì thào, đi xuyên thẳng qua.

Thời gian cứ như vậy trôi đi, rất nhanh đã qua năm ngày.

Trong năm ngày, Hứa Thanh dùng toàn bộ khả năng để ẩn nấp tung tích, mặc kệ là gặp phải bất luận tu sĩ Viêm Nguyệt nào, hắn đều tránh từ xa không tới gần, hoặc là ẩn nấp chờ đợi đối phương rời đi mới lại xuất hiện.

Nhưng có đôi khi, sự tình phát triển theo hướng không thể ngờ luôn phát sinh, trong mảnh Sơn Hải đại vực này ngoại trừ tu sĩ, vẫn còn tồn tại rất nhiều hung thú cùng với quỷ dị thực lực kinh khủng.

Quỷ bị thì Hứa Thanh sở hữu Ảnh Tử có thể tránh né và uy hiếp trong trình độ nhất định, nhưng hung thú... phải xem vận khí.

Mà vận khí của hắn không thể nào một mực cao mãi, vì vậy vào ngày thứ năm, khi đang ở giao giới trên dưới vòng tròn của Sơn Hải đại vực, cách gân khu vực cấm địa của Cửu Lê, Hứa Thanh gặp một bầy Sơn Tước bay vọt qua trên trời.

Sau khi thấy, Hứa Thanh không chút chần chờ, cấp tốc tránh đi.

Thứ gọi là Sơn Tước, là chim tước vác núi.

Bộ dáng của chúng nó cực lớn, thích vác núi mà bay, cho nên trong mắt tu sĩ, thứ đầu tiên họ thấy thường thường là ngọn núi gào thét bay vê phía trước trên trời, tương tự như tu sĩ vác núi khâu thứ nhất vậy.

Vả lại bọn nó còn sống quần cư, mỗi lần ra ngoài săn bắn đều đi thành đàn.

Dáng vẻ hung ác vô cùng, chiến lực kinh người, khi đi ra ngoài thường sẽ không có ấu thú, đều là chim thành niên chiến lực ở tâng thứ Quy Hư, yếu cũng là Quy Hư nhất giai, cực hạn có thể đạt tới Quy Hư đại viên mãn.

Hơn nữa số lượng rất nhiều... Cho nên đối với người tham dự khâu thứ hai mà nói, gặp phải bọn chúng đều thấy rất dau dau.

Bởi vì nhóm con mồi của Sơn Tước rất rộng, ngoại trừ hung thú ra, nó càng thích thôn phệ tu sĩ hơn.

Bây giờ Hứa Thanh gặp phải chính là một đám Sơn Tước ra ngoài săn bắn như vậy, chúng nó dựa vào khả năng thiên phú kỳ dị lập tức nhận ra tung tích của Hứa Thanh, sau đó chợt chuyển hướng bay, vọt về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhăn mày lại, đảo mắt nhìn qua bầy Sơn Tước ít nhất trên trăm con, hắn tram mặc một chút rồi triển khai tốc độ cao nhất bỏ chạy.

Trong khoảng thời gian ngắn, thiên địa nổ vang, bây Sơn Tước truy kích tạo thành chấn động kinh người khuếch tán bát phương, trong miệng càng là truyền ra âm thanh bén nhọn, giống như đang triệu hoán đồng bạn.

Mắt thấy như vậy, trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, hai mắt lập tức đen nhánh, Tử Nguyệt bốc lên hình thành uy hiếp, khiến cho bầy Sơn Tước đang truy kích đến nhao nhao dừng lại.

Mượn nhờ lúc này Hứa Thanh đẩy nhanh tốc độ, chỉ là bây Sơn Tước trên bầu trời cùng với chấn động chúng nó tràn ra cũng đã hấp dẫn tu sĩ đi ngang qua gần đó chú ý.

Sắc mặt những tu sĩ nọ biến hóa, nhanh chóng tránh đi không dám tới gần, trong đó còn có hai tên Tư Ách tộc, bọn họ thấy đám Sơn Tước rất xa, trong lòng thất kinh, sau đó thần sắc riêng phần mình biến hóa, đồng thời xuất ra ngọc giản.

Đó là một loại ngọc giản đặc thù màu tím, giờ phút này đang lập lòe.

Sau khi xem xét, cả hai biến sắc nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời nghiến răng mắt thấy sẽ truyền âm ra.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, gió lớn gào thét, một mảnh khói đen trống rỗng xuất hiện, bao phủ cả hai, Độc Cấm bộc phát, tiếng kêu rên thê lương vang vọng, sương mù rất nhanh tản đi, chỉ có máu loãng màu đen cùng với túi trữ vật rơi xuống đại địa.

Bên trên mặt đất của rừng rậm, thân ảnh Hứa Thanh nhoáng một cái quấn lấy túi trữ vật cùng với hai khối ngọc giản đặc thù đang rơi xuống, đầu cũng không ha quay lại, tăng tốc đi về phía trước.

Nhưng lông mày của hắn lại một mực nhíu chặt.

Mặc dù đã chém giết hai tên tu sĩ Tư Ách tộc, lại bởi vì tốc độ chém giết khiến bọn họ chưa kịp truyền ra tin tức, thế nhưng hai khối ngọc giản màu tím vẫn khiến cho Hứa Thanh có dự cảm rất xấu.

"Lấy máu huyết của tín đồ Tử Nguyệt, tăng thêm phương pháp nguyền rủa hình thành cảm ứng... Hứa Thanh chỉ liếc qua đã cảm giác được nguyên lý của hai khối ngọc giản.

Vì vậy khẽ nắm, bóp nát ngọc giản, hắn có dự cảm hành tung của mình khả năng không cần bị người truyền bá. Loại ngọc giản chuyên môn dò xét mình này, nếu như nói không có công hiệu tự động truyên tin, Hứa Thanh căn bản không tin.
Bình Luận (0)
Comment