Chương 1950: Săn Hứa Thanh (2)
Chương 1950: Săn Hứa Thanh (2)Chương 1950: Săn Hứa Thanh (2)
Chương 1950: Săn Hứa Thanh (2)
"Nhưng mà cũng có thể là ta suy nghĩ nhiều, bây giờ ta còn cách chỗ mục đích năm ngày.
Hứa Thanh nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn về phía cấm địa Cửu Lê.
Hiện giờ vị trí của hắn cách biên giới nơi đó không xa.
Thả mắt nhìn đi, toàn bộ cấm địa Cửu Lê tràn ngập sương mù màu xám, ánh mặt trời không cách nào xuyên thấu, sương mù trong đó cuộn trào một cách chậm rì, làm cho người ta có một loại cảm giác lão nhân tuổi già.
Khi thì huyễn hóa ra từng gương mặt thống khổ, truyên ra tiếng hò hét im lặng về bốn phía, tạo thành từng mảnh hư vô rung động.
Hình như có từng màn cảnh tượng mơ hồ hình thành ở bên trong, nhưng lại nhìn không rõ, cũng khó có thể nhớ kỹ.
Duy chỉ có từng tiếng gào thét tuyệt vọng và điên cuồng, từ chỗ sâu trong sương mù trầm muộn vang vọng ra.
Âm thanh này truyền vào tâm thần, rung chuyển linh hồn, khiến người ta nhịn không được run sợ, theo bản năng bay lên bất an và kính sợ.
Nhất là Thân Nguyên lại có cảm giác bị áp chế, giống như lực lượng Thần Linh và nơi đây không hợp nhau.
Về phần tình hình trong sương mù, tràn đầy thần bí, không thể nhận định.
"Cấm địa Cửu Lê.. -
Hứa Thanh thì thào.
Mặc dù không nhìn thấy chỉ tiết và hình dạng cụ thể của mặt đất, nhưng có thể thông qua cảm giác, một cổ áp lực theo làn gió mục nát từ phía cấm địa Cửu Lê thổi tới, rõ ràng phả vào trong lòng Hứa Thanh.
Mà càng nhiều gió hơn nữa thổi tới trên người Hứa Thanh, thổi bay tóc của hắn. Trong gió, tóc của hắn xuất hiện bệnh trạng héo rũ, như trong một chớp mắt sinh cơ đã bị đoạn đi một chút.
Một màn này khiến cho Hứa Thanh càng thêm kiêng kị đối của cấm địa Cửu Lê.
Cả đời này hắn đã gặp qua quá nhiều cấm khu, cũng đã từng đi mấy cấm địa.
Nhưng nơi đây cùng những chỗ hắn từng đi hoàn toàn khác nhau.
"Nơi đây càng giống một phần mộ."
Hai mắt Hứa Thanh thâm sâu, cẩn thận nhìn thoáng qua sau đó mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục bí mật đi về phía Sơn XI.
Đồng thời cũng truyền âm cho đại sư huynh.
Mấy ngày qua, mỗi ngày hắn đều sẽ thử nghiệm như vậy, nhưng có lẽ bởi vì khoảng cách quá xa, tin tức truyền ra như ném trâu vào biển, không có tin hồi đáp. Hứa Thanh lắc đầu, thu hồi ngọc giản truyền âm, thân ảnh im hơi lặng tiếng bay đi trong rừng.
Một ngày sau, hắn tới gần khu vực biên giới vòng dưới, bên trong sương mù lượn lờ truyền tới tiếng nổ vang, có thân ảnh tu sĩ Tư Ách tộc xông ra từ chỗ sương mù yếu ớt, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành máu loãng.
Cho đến khi đống sương mù tiêu tán, thân ảnh Hứa Thanh đi ra từ bên trong.
Phía sau hắn là hơn mười tên tu sĩ Tư Ách tộc.
Đứng ở chỗ này, Hứa Thanh quay mắt lại nhìn thi thể đang hòa tan ở phía sau, sắc mặt có chút khó coi.
Đối phương đã phục kích trước khi hắn đi ngang qua nơi đây.
Dường như đối phương có thể nắm chuẩn xác hành tung của hắn, vả lại từng tên giống như hoàn toàn không muốn sống, trông thấy hắn lập tức triển khai hết thủ đoạn của mình. Thậm chí còn tự bạo như kẻ điên.
Theo Hứa Thanh đoán, mục đích của bọn họ hiển nhiên không phải giết chóc, giống như là đang kéo dài thời gian.
Quan trọng nhất là, mỗi tên đều có một khối ngọc giản đặc thù màu tím.
"Phán đoán của ta không sai.... .
Hứa Thanh trâm mặc, ngẩng đầu nhìn về phía vị trí Sơn Xi.
Đến chỗ đó còn cần thời gian bốn ngày.
"Những người này kéo dài thời gian như thế, nói rõ khả năng tên Tịch Đông Tử cách không xa."
"Bốn ngày tiếp theo. .... Có lẽ rất khó để thuận lợi tiến tới, vả lại tung tích của ta đã bị khóa định, dù thành công vào trong chỗ Sơn Xi, từ đó về sau vẫn sẽ gặp phải tai hoạ ngầm cực lớn, ý nghĩa không khác nhau quá lớn."
"Cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp ứng đối với tên Tịch Đông Tử, cùng với cách hoàn toàn tránh thoát khỏi dò xét.”
"Nếu không cứ như vậy thủy chung khó có thể giải quyết vấn đề."
Hứa Thanh trâm ngâm, hắn biết rõ có một số việc cần chuẩn bị từ sớm, chỉ như vậy mới có khả năng bắt lấy cơ hội nghịch chuyển trong một khắc sinh tử.
Sau khi suy tư, hắn dịch chuyển ánh mắt khỏi phía Sơn Xi, nhìn tới cấm địa Cửu Lê mà hắn đã từng đi ngang qua biên giới.
Chỗ đó, là tuyệt địa của Sơn Hải đại vực, cách vị trí của hắn chỉ có lộ trình một ngày.
Ngóng nhìn cấm địa Cửu Lê, Hứa Thanh trầm mặc một lát, trong mắt lộ ra quyết đoán.
"Chiến lực của ta khả năng cao không bằng Tịch Đông Tử, nhưng nếu như so sánh việc sinh tôn... Hứa Thanh cảm thụ tử thủy tinh một chút, đáy lòng an ổn, thân thể khẽ nhoáng một cái, cải biến phương hướng vội vã tiến về phía cấm địa Cửu Lê.
Mà phán đoán của Hứa Thanh cũng không hề sai, sau khi hắn rời đi khoảng hai canh giờ, bầu trời xa xa xuất hiện một đạo cầu vồng, lấy khí thế bễ nghễ bát phương gào thét đến.
Khi đến vị trí Hứa Thanh lúc trước, cầu vồng lập tức tiêu tán, hóa thành một thân ảnh.
Chính là Tịch Đông Tử.
Gã đứng trên rừng rậm, liếc nhìn dấu vết đám tu sĩ Tư Ách tộc tử vong, sau đó nhắm mắt cảm giác.
"Đi về phía Cửu Lê?"
Tịch Đông Tử nhàn nhạt mở miệng.
"Cũng không tính ngốc, nhưng ma. . . . . Muốn chạy trốn từ trong tay của ta, khả năng rất nhỏ."
Tịch Đông Tử lạnh lùng bước ra một bước, âm thanh phá không đột khởi, giống như có thể khóa chặt tung tích của Hứa Thanh, thân ảnh truy kích dựa theo quỹ tích Hứa Thanh đi về phía trước.
Cứ như vậy, hai người một chạy đi một đuổi theo, ba canh giờ sau, Hứa Thanh chạy ở phía trước khẽ có cảm giác, chợt quay đầu.
Chân trời ánh mắt nhìn tới, mây mù nổ tung, hư vô rung động, một mảnh huyết quang quét sạch bát phương kết nối thiên địa, giống như bài sơn đảo hải nổ vang bay về phía hắn.
Còn có thể thấy một thân ảnh màu đen trong biển máu, đang lạnh lùng nhìn về phía Hứa Thanh.