Chương 1954: Đằng dang sát khí (2)
Chương 1954: Đằng dang sát khí (2)Chương 1954: Đằng dang sát khí (2)
Chương 1954: Đăng đăng sát khí (2)
"Chết!"
Tịch Đông Tử gầm nhẹ, thân thể tiến vê phía trước một bước, trực tiếp vượt qua hư vô, xuất hiện ở trước mặt Hứa Thanh, giơ tay phải lên hung hăng nhấn một cái.
Mắt thấy sẽ lập tức hạ xuống, trong mắt Hứa Thanh hiện lên quang mang âm u, lúc tay trái giơ lên, cuối cùng mặt trời Viễn Cổ đã bị hắn đưa ra.
Đây là đòn sát thủ của hắn, chỉ là uy lực thật sự quá lớn, một khi vận dụng nhất định sẽ dẫn tới ảnh hướng vô cùng kinh khủng, bản thân Hứa Thanh cũng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra từ bên trong mặt trời Viễn Cổ bộc phát.
Mặt khác, còn có một băn khoăn khiến Hứa Thanh sau khi đi đến Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, chỉ dùng Thự Quang Chi Dương tư cách đồ vật uy hiếp. Bây giờ theo hắn lấy mặt trời Viễn Cổ ra, cũng bị Tịch Đông Tử đuổi theo, băn khoăn đó trực tiếp bị vạch trần!
“Thự Quang Chi Dương!"
"Hứa Thanh, ngươi dám phóng thích Thự Quang Chi Dương ở tộc của ta, hủy Sơn Hải đại vực của chúng ta, như vậy chẳng khác nào là tuyên chiến với Viêm Nguyệt Huyên Thiên!"
"Dựa theo tính nết của tộc ta, toàn tộc sẽ lập tức phát binh đánh nhân tộc, bởi vì ngươi là nhân tộc, mà Thự Quang Chi Dương là Vực Bảo của nhân tộc ngươi!"
"Không dùng Thự Quang Chi Dương, chỉ có một mình ngươi chết, dùng Thự Quang Chi Dương, ngươi vẫn phải chết, mà nhân tộc cũng sẽ chôn cùng với ngươi!"
"Hứa Thanh, ngươi dám không?”
Thần sắc của Tịch Đông Tử vặn vẹo, mặc dù trong lòng tràn ngập tức giận, nhưng gã vẫn bảo trì tỉnh táo nhất định, trực tiếp nói ra băn khoăn trong nội tâm của Hứa Thanh, đồng thời bàn tay không có bất kỳ dừng lại, âm âm hạ xuống.
Chỉ là Thự Quang Chi Dương xuất hiện đúng là vẫn khiến cho nội tâm của gã có kiêng kị, dù vẫn ra tay nhưng đã lưu lại một chút lực lượng tu vi, đã làm xong chuẩn bị tùy thời ứng phó.
Vì vậy sau khi âm thanh vang vọng, Hứa Thanh phun ra máu tươi, thân thể cuốn ngược lại.
Hắn không có kích nổ mặt trời Viễn Cổ.
Không phải bởi vì lời nói của Tịch Đông Tử, trên thực tế mục đích Hứa Thanh lấy ra mặt trời Viễn Cổ cũng không phải để nổ, mà là để uy hiếp.
Là đang nói với Tịch Đông Tử, mình có đòn sát thủ đồng quy vu tận cùng gã.
Vì cái gì, chính là để cho trong lòng đối phương bay lên một tia băn khoăn.
Băn khoăn đó sẽ quyết định tự tin truy kích của đối phương. Giờ phút này mắt thấy hữu hiệu, Hứa Thanh mặt không cảm xúc, treo mặt trời Viễn Cổ ở trên người, vừa lui về một bên, vừa hung hăng bóp thần hồn trong tay phải.
Sau khi Hứa Thanh vớt sợi thân hồn này ra, thủy chung nắm trong tay, không có lập tức diệt đi, bởi vì đây đồng dạng cũng là đòn sát thủ của hắn.
Giờ phút này theo hắn bóp chặt, thân thể Tịch Đông Tử chấn động, đau đớn mãnh liệt bộc phát, tu vi cũng xuất hiện hỗn loạn.
Trong nháy mắt tiếp theo, Ảnh Tử và lão tổ Kim Cương Tông đồng thời xuất hiện, nương theo Tử Nguyệt trở về, oanh kích tới Tịch Đông Tử.
Mà tốc độ bỏ chạy của Hứa Thanh vẫn không giảm, một đường lao về phía trước.
Nội tâm của Tịch Đông Tử khó chịu, sát ý càng mạnh hơn, gã phất một tay lên, Ảnh Tử và Kim Cương Tông đều cuốn ngược lại, càng là nhoáng một cái, tránh được Tử Nguyệt tới gần, tiếp tục truy kích.
Nhưng sau khi đuổi theo hơn 10 hơi thở, mắt thấy sắp đuổi kịp Hứa Thanh, tay phải Hứa Thanh lân nữa dùng sức, bóp thần hồn, khiến thân hồn xuất hiện dấu hiệu vỡ vụn.
Đau đớn bộc phát từ trong linh hồn của Tịch Đông Tử.
Tịch Đông Tử gào thét càng thêm thê lương, đang muốn ra tay, Hứa Thanh hai mắt đen nhánh, chợt quay lại, sương mù Độc Cấm lăng không hiển hiện, lan tràn về phía sau và bao phủ Tịch Đông Tử, toàn diện ăn mòn.
Sau đó lấy ra một quả lệnh bài, truyền ra thần niệm.
"Bệ hạ, thức ăn đã đến."
Nói xong, Hứa Thanh ném lệnh bài, kích phát nó.
Nhưng sau một khắc, lệnh bài cuốn ngược lại, trở về tay Hứa Thanh, đồng thời truyền đến một vòng chấn động.
"Xương cốt Thần tử vong, không ăn, ta muốn ăn đồ sống!"
Hứa Thanh nhíu mày, lần nữa bỏ chạy.
Một lát sau thân ảnh Tịch Đông Tử lại một lần đuổi theo, vừa muốn ra tay, tay phải Hứa Thanh dùng sức bóp chặt thân hồn, đồng thời trong miệng truyền ra âm thanh tram thấp.
"Thiên địa giới này, nhìn thành một giếng.... “
Hư vô trong thiên địa, xuất hiện gợn nước.
Tịch Đông Tử bản năng dừng lại, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, không có bất kỳ tình huống nào xuất hiện, gợn nước tản đi.
Hứa Thanh không cách nào liên tục triển khai hai lần Tỉnh Trung Lao Nguyệt trong thời gian ngắn, chỉ là mở miệng hù dọa mà thôi, mượn nhờ thời gian Tịch Đông Tử dừng lại, hắn đã toàn lực bay ra xa hơn, đồng thời không ngừng bóp thần hồn trong tay.
Tịch Đông Tử đã sắp hoàn toàn điên cuồng, toàn thân bộc phát huyết quang, vừa muốn lần nữa truy kích, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, bốn phía lăng không bay lên từng tòa lông giam, chính là nhà tù 132 khu Đinh.
Hứa Thanh hiểu rõ nhân tính, biết rõ lúc một người đầu tiên là cảnh giác, sau đó phát hiện là giả, thường là một khắc bản năng buông lỏng nhất, nhất là linh hồn liên tục đau khổ lại càng dễ khiến người ta điên cuồng mất đi lý trí.
Thời điểm này sử dụng lại thủ đoạn cũ, có thể sinh ra hiệu quả xuất kỳ bất ý.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước Hứa Thanh không có hủy diệt sợi thân hồn nọ, một lần đau đớn duy nhất, tự nhiên không bằng liên tục đau khổ, nhưng mà không thể sử dụng nhiều lần, như vậy sẽ khiến đối phương sinh ra cảm giác thích ứng với thống khổ, cho nên phương pháp tốt nhất, chính là trước cứ nhử liên tục, sau đó vào thời khắc mấu chốt, lại một lần nữa dùng làm tính chất bộc phát.
Sự thật đúng là như thế, nhà tù 132 khu Đinh am am phủ xuống, bao phủ Tịch Đông Tử.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh cấp tốc bỏ chạy cũng không quay đầu lại, tay phải toàn lực nắm chặt, oanh một tiếng, hoàn toàn bóp vỡ thần hồn trong tay.
Thần hồn vỡ vụn, tổn thương cực lớn bộc phát một lần duy nhất.
Thần bài trong đó rơi ra trong tay Hứa Thanh, bị Thân Nguyên trong cơ thể hắn bao phủ, sau đó Hứa Thanh chịu đựng thương thế, dùng tốc độ cao nhất chạy về phía về cấm địa Cửu Lê.
Một lát sau, lúc thân ảnh Hứa Thanh tan biến ở phía chân trời, bên trong nhà tù 132 khu Đinh truyên đến tiếng phạm nhân kêu rên, lao ngục vỡ tan tành, thân ảnh tóc tai bù xù của Tịch Đông Tử kéo theo một ngón tay cực lớn, xông ra từ bên trong. Biểu cảm của gã dữ tợn, tràn đầy đau khổ, tổn thương do thân hồn vỡ vụn khiến gã nhận lấy đau nhức vô cùng kịch liệt.
Mà cả ngón tay Thần Linh trong nhà tù cũng tương tự run rẩy, bên trên huyễn hóa ra gương mặt hoảng sợ, truyền ra tiếng cầu xin tha thứ.
"Đừng giết ta, ta bị ép buộc, ta sẽ giúp ngươi, ta cũng muốn giết chết tên sát tinh kia từ lâu rồi, chúng ta cùng nhau phối hợp, mục tiêu của chúng ta giống nhaul 上
Cam miệng!"
Tịch Đông Tử gầm nhẹ, sát ý càng mãnh liệt hơn, tiếp tục truy kích về phía Hứa Thanh đang chạy trốn.