Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1771 - Chương 1953: Đằng Dang Sát Khí (1)

Chương 1953: Đằng dang sát khí (1) Chương 1953: Đằng dang sát khí (1)Chương 1953: Đằng dang sát khí (1)

Chương 1953: Đăng đăng sát khí q)

Giờ phút này, nội tâm của Tịch Đông Tử dĩ nhiên tràn ngập chấn động.

Gã chưa từng nhìn thấy loại pháp thuật thân thông nào như vậy, cũng chưa từng có loại cảm thụ nào như thế, nhưng gã có thể cảm giác rất rõ ràng, gợn nước xuất hiện ở phiến thiên địa này to lớn đến mức nào.

Trong lòng cũng lần đầu hiện ra nguy cơ sinh tử.

Đồng thời gã còn phát giác được, trong một cái chớp mắt, bản thân lại mất đi hết thảy khả năng hành động, thân thể không thể nhúc nhích chút nào, tu vi cũng giống như bị ngưng kết, hết thảy đều không thể động.

Hơn nữa gã còn bị Tử Nguyệt trấn áp, hồn ti quấn quanh, cái này khiến gã cho dù có được khả năng dời núi lấp biển cũng đều khó có thể thi triển ra. Chỉ còn suy nghĩ là có thể chuyển động.

Còn có một điều càng làm cho tâm thân của gã nổ vang, đó là toàn bộ bí mật của bản thân gã đều hiển lộ ra.

Trong mặt nước dưới chân phản chiếu toàn bộ mọi thứ gã sở tu, cũng bao hàm cả đời của gã.

Hết thảy bí mật, toàn bộ vật sở hữu, bất kể thuật hư ảo hay là vật chân thật, đều xuất hiện ở trong mặt nước.

Mà gã cũng lập tức đoán được..... chính mình trong mặt nước, một khi nhận phải bất cứ tổn thương gì, chắc chắn sẽ tác động tới trên bản thể.

Dự cảm đó khiến gã muốn vùng vẫy thoát ra, nhưng hiển nhiên bây giờ hết thảy hành động của gã đều không có chút tác dụng nào.

Bản thân trong mặt nước càng dần càng lay động.

Cảm giác sinh tử cũng càng dần càng mãnh liệt. Trong mắt Hứa Thanh lộ ra kỳ mang.

Thông qua thân thông Tỉnh Trung Lao Nguyệt, hắn đã thu được phát hiện ngoài ý muốn.

Mà đây, chính là nội tình của Tịch Đông Tử!

Hiển nhiên cũng là chỗ dựa khiến gã có thể xếp hạng thứ hai trong Viêm Nguyệt Huyên Thiên.

97 tấm thần bài, 97 đồ đằng Thần vẫn lạc!

Tất cả những thứ xuất hiện trong mắt, đều khiến nội tâm của Hứa Thanh ngưng tụ.

Nhưng hắn biết rõ bây giờ không phải lúc đi suy đoán và phân tích, vì vậy sau khi quét mắt qua, hắn không chút chần chờ, giơ tay phải lên trảo một cái.

"Thiên địa giới này, nhìn thành một giếng.... “

Giọng của Hứa Thanh giống như cách biệt năm tháng, lại như lan tràn ở dưới nước, vang vọng trong thiên địa.

Từng chữ, đều mang theo đạo ý, sau khi tổ hợp cùng một chỗ, đã trở thành một giọt nước mở ra đạo pháp thần bí, rơi xuống mặt nước.

Từng mảnh rung động tản ra trên mặt nước, bóp méo thân ảnh Tịch Đông Tử, cũng bóp méo 97 sợi hồn nọ.

Mà rung động đó, lại tạo thành một cái đại thủ, chợt chụp về 97 sợi hồn!

Hứa Thanh muốn vớt toàn bộ ral

Trong đầu Tịch Đông Tử nổ vang, một cỗ cảm giác xé rách kịch liệt bộc phát trong lòng, 97 sợi hồn trong mặt nước nhao nhao rung động.

Theo lực vớt của Hứa Thanh tăng lớn, chúng nó cũng chậm rãi vặn vẹo từ dưới nước tới gân mặt nước, mắt thấy sẽ bị Hứa Thanh vớt ra.

Nhưng vào lúc này, thân bài bên trong 97 sợi hồn đột nhiên lập lòe kim quang chói mắt, mỗi một tôn đồ đằng Thần Linh được mô tả trong đó giống như sống lại vậy, đồng loạt mở hai mắt ra.

Lộ ra con ngươi màu vàng ngóng nhìn Hứa Thanh.

Tâm thần Hứa Thanh nhất thời xuất hiện gợn sóng, tuy rằng cách mặt nước, nhưng ánh mắt đến từ 97 tôn Thần Linh vẫn khiến thân thể của hắn lập tức xuất hiện dị hóa.

Vô số thịt lôi không trật tự dài ra, linh hồn xé rách điên cuồng dựng lên, thân thể như muốn tan vỡ.

Cùng lúc đó, trong mặt nước, 97 tôn Thần Linh mở mắt nhìn cũng tràn ra lực lượng bài xích cực lớn, ảnh hưởng tới thiên địa trong giếng, khiến Hứa Thanh lần đầu tiên vớt thất bail

Cũng ngay thời khắc này, vùng vẫy đến từ trên người Tịch Đông Tử mãnh liệt hơn.

Sắc mặt của Hứa Thanh ngưng trọng, trong cơ thể tản ra Thân Nguyên, toàn lực trấn áp trạng thái bản thân, đồng thời híp hai mắt lại. Hắn có hai phán đoán đối với 97 khối thần bài nọ.

Phán đoán thứ nhất, đây là nghi thức nào đó.

Nếu như bây giờ không cách nào vớt ra toàn bộ, như vậy toàn lực vớt ra một sợi, như vậy cũng sẽ tạo thành phá hư nhất định đối với nghi thức này.

Phán đoán thứ hai, bên trong 97 sợi hồn, có lẽ có một sợi là hồn bổn mạng của Tịch Đông Tử.

Nếu như có thể vớt sợi hồn đó ra, có thể hình thành thuật giết chóc.

Nhưng độ khó khăn quá lớn, thời gian lại không cho phép hắn phân biệt từng cái.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, nhanh chóng đảo qua 97 sợi hồn, dựa vào trực giác tập trung vào một sợi, lân nữa giơ tay phải lên, dùng toàn bộ lực lượng của Tỉnh Trung Lao Nguyệt, chỉ nhằm vào sợi thần hồn nọ.

Đưa tay vớt xuống. Có thể thấy được một cái đại thủ hư ảo xuất hiện trên mặt nước, dù cho mặt nước gợn sóng như thế nào cũng không thể ngăn cản, bàn tay thò vào trong nước, bao phủ một sợi thân hồn, mạnh mẽ kéo lên phía trên.

Tiếng nước vang vọng, nương theo 96 sợi thần hồn khác gầm thét, bàn tay do thân thông của Hứa Thanh biến thành bắt đầu tan vỡ.

Vùng vẫy đến từ thần hồn, bài xích đến từ những thần hồn khác, khiến cho đại thủ của Hứa Thanh mặc dù đã túm lấy sợi thân hồn nọ, nhưng lại không cách nào vớt ra khỏi mặt nước.

Mắt thấy bàn tay sắp tán loạn, Hứa Thanh hít sâu rồi giơ chân phải lên, hung hăng đạp mạnh trên mặt nước.

Oanh một tiếng, mặt nước nơi đây lập tức cuốn động, tất cả nước chảy đều tuôn vê phía bàn tay tan vỡ của Hứa Thanh, nhanh chóng dung nhập, khiến cho thế tan vỡ chậm lại. Mà toàn bộ thiên địa giếng, bởi vì dồn tới bổ sung cho đại thủ của Hứa Thanh, cho nên cũng đang cấp tốc biến mất.

Đại thủ liên tục tan vỡ, lại liên tục bổ Sungl

Cuối cùng, trước khi bàn tay trong giếng hoàn toàn sụp đổ, sợi hồn thứ 97 của Tịch Đông Tử vẫn bị Hứa Thanh vớt ra khỏi mặt nước.

Một khắc cầm trong tay, Hứa Thanh hơi tiếc nuối, hắn cảm nhận được đây không phải là hồn bổn mạng của Tịch Đông Tử.

Nhưng hắn không chần chờ chút nào, quay người bỏ chạy.

Mà một khắc Hứa Thanh bay nhanh bỏ chạy, một đạo âm thanh thê lương truyền đến từ phía sau, cùng nhau truyền ra còn có mặt nước nổ tung.

Tỉnh Trung Lao Nguyệt, tan biến!

Một cỗ khí tức kinh khủng bộc phát ra từ trên người Tịch Đông Tử, gã gào thét thê lương đồng thời đã khôi phục hành động, gã chợt ngang đầu lộ ra hai mắt đỏ thẫm, nhìn chằm chằm Hứa Thanh nơi xa.

Trong lòng có sợ hãi bốc lên.

Phán đoán của Hứa Thanh không sai, trong 97 sợi thần hồn, đúng là có một sợi là bổn mạng của gã, nếu như Hứa Thanh vớt ra, vậy chính là ảnh hưởng trực tiếp đối với sinh tử của Tịch Đông Tử.

Đây cũng là lần đầu tiên từ khi gã tu hành thành công đến nay, cảm thụ được nguy cơ sinh tử lớn như vậy.

Mặt khác, mặc dù Hứa Thanh không thể vớt chính xác, nhưng đối với Tịch Đông Tử mà nói, thiếu đi một tấm thần bài cũng tương tự linh hồn bị thương, vả lại đau khổ tới từ xé rách truyên đến vẫn khiến cho vẻ mặt của gã nhăn nhó, muốn nhanh chóng tìm sợi hồn ve dung nhập lại trong cơ thể.

Cho nên giờ phút này ngoại trừ nỗi khiếp sợ vẫn còn gợn sóng, trong lòng gã đồng thời cũng bộc phát ra sát ý mãnh liệt.
Bình Luận (0)
Comment