Chương 1952: Vị Thần thứ tư (2)
Chương 1952: Vị Thần thứ tư (2)Chương 1952: Vị Thần thứ tư (2)
Chương 1952: Vị Thân thứ tư (2)
Ngay khi xuất hiện, Hứa Thanh lập tức phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trăng bệch, hình thái Thần Linh cũng đều có chỗ vỡ vụn, thân thể cấp tốc rút lui.
Mặc dù vào thời khắc cuối cùng hắn đã lựa chọn lấy phương pháp dung nhập để hóa giải, nhưng chênh lệch thực lực quá lớn vẫn khiến cho Hứa Thanh bị trọng thương.
"Cũng chỉ như vậy."
Sau khi thân thể hình thành, Hứa Thanh bay nhanh về phía sau, nhưng khoảnh khắc sau, hư vô phía trước hắn bỗng truyền ra một giọng nói lạnh lùng.
Hiện ra trong mắt Hứa Thanh là một ngón tay trống rỗng xuất hiện, với lực lượng hủy diệt chỉ về phía hắn.
Dù rơi vào hạ phong tuyệt đối nhưng Hứa Thanh vẫn tỉnh táo như trước, hắn biết rõ trong trận chiến này mỗi một lần xuất thủ đều phải có ý nghĩa, chỉ cần tâm tính có một tia hoảng loạn, vậy thì hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Vì vậy hai mắt của hắn lập tức đen nhánh, lực lượng Độc Cấm bộc phát toàn bộ phạm vi, hình thành vô tận khói đen xâm nhập tới phía ngón tay vừa xuất hiện.
Ngón tay nọ lập tức xuất hiện những vết đốm màu đen và dấu hiệu hư thối, thế tới bị ngăn cản, đồng thời cũng bị hòa tan.
Nhưng một khắc sau, ngón tay thứ hai xuất hiện ở một phương hướng khác, tương tự chỉ về phía Hứa Thanh.
Một cái chớp mắt hạ xuống, trong thân thể Hứa Thanh bay lên bảy đoàn u hỏa, từng đoàn dập tắt, chính là Thất Đăng U Hỏa Chú.
Theo chúng nó dập tắt, ngón tay thứ hai trong quá trình tiến tới bắt đâu mục nát.
Tốc độ lui vê phía sau của Hứa Thanh cũng trở lên nhanh hơn. Âm thanh kinh ngạc khẽ vang vọng, hiển nhiên Hứa Thanh liên tục ra tay hóa giải, cũng khiến cho Tịch Đông Tử có cảm giác ngoài ý muốn.
"Có chút ý tứ.'
Sau tiếng kêu khẽ là một tiếng cười khẽ, ngay sau đó xuất hiện ở phía trước Hứa Thanh không còn là ngón tay, mà là một bàn tay huyết sắc hoàn chỉnh!
Khí thế cuồng bạo, vượt hơn lúc trước quá nhiều, càng có một cỗ ý chí không thể chống cự bốc lên ở bên trong, trấn áp tâm linh.
Thậm chí đã có lực lượng của Uẩn Thần!
Bỏ qua Độc Cấm, bỏ qua u hỏa nguyền rủa, hạ xuống trước mặt Hứa Thanh, thay thế hết thảy mọi vật trong mắt hắn.
Cảm giác sinh tử trước đó chưa từng có ập đến!
Hứa Thanh muốn chống cự, nhưng lại không thể, thân thể ầm ầm rung động lắc lư, hình thái Thần Linh trực tiếp tan vỡ, hóa thành vô số hồn ti cuốn ngược lại, sau đó lại nhanh chóng hội tụ rồi vẫn tan vỡ như cũ.
Sụp đổ, hội tụ, lại sụp đổ.
Cho đến khi hồn ti không cách nào hội tụ, khuếch tán bốn phương, lộ ra bản thể Hứa Thanh nhắm mắt trong đó.
Mà tay Tịch Đông Tử cũng xuyên thẳng qua hồn ti, đang muốn nhấn tới bản thể Hứa Thanh trong đó.
Hai mắt Hứa Thanh bỗng nhiên mở ra, lộ ra con mắt màu tím.
Hắn đợi đúng là giờ khắc này, hết thảy mọi thứ lúc trước, đều là vì suy yếu địch nhân trình độ nhất định.
Một mặt trăng màu tím vặn vẹo hiện ra từ hư vô giữa bàn tay của Tịch Đông Tử và Hứa Thanh.
Đây không phải là trăng hư ảo, mà là tôn tại chân thật, ngay từ đầu rất nhỏ, nhưng lập tức khuếch trương ra, càng lúc càng lớn, có thể nhìn thấy ở trên đó có tấm bia đá, trên bia là tên rất nhiều tín đồ.
Càng là trong một cái chớp mắt, bên trong Hắc Linh đại vực, vô số thần miếu Tử chủ đều rung động lắc lư, vô số tín đồ đều cúng bái, lực lượng tín ngưỡng hội tụ hình thành ánh sáng tím, lập lòe hiện ra ở trước mặt Tịch Đông Tử bên trong Sơn Hải đại vực.
Bàn tay trực tiếp hóa thành màu tím, thế tới cũng theo đó dừng lại, muốn hút ra nhưng lại đã chậm, Tử Nguyệt cấp tốc biến lớn chợt xông lên, kèm theo khí thế vạn quân áp bách về phía bàn tay.
Lập tức đụng chạm cùng bàn tay, trong tiếng nổ vang không ngừng đẩy lui bàn tay.
Mà gợn sóng khuếch tán tràn ra cũng phác họa thân ảnh ẩn nấp trong hư vô phía sau bàn tay của Tịch Đông Tử.
Thân ảnh của gã nhanh chóng ngưng thực, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, vừa muốn tiếp tục ra tay, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, ánh trăng màu tím chói mắt bộc phát, bao phủ lên toàn thân gã.
Cùng lúc đó, những đạo hồn ti bởi vì hình thái Thân Linh của Hứa Thanh tan vỡ lúc trước, cấp tốc vọt tới từ bốn phía, mục tiêu không phải Hứa Thanh, mà là Tịch Đông Tử.
Mấy trăm vạn hồn ti vờn quanh, hình thành lực lượng ràng buộc.
Tất cả nói ra rất dài dòng, trên thực tế đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, trong lúc Tịch Đông Tử bị Tử Nguyệt oanh kích và hồn ti quấn quanh, sát ý trong mắt Hứa Thanh mãnh liệt, hắn chợt giơ tay phải lên trảo một cái về phía Tịch Đông Tử.
Bát phương rung động lắc lư, trong một cái chớp mắt, thiên địa xuất hiện gợn sóng, tựa như hóa thành một cái giếng.
Nước giếng chấn động, trong bóng ngược hiện ra hết thảy pháp thuật cùng với quá khứ và một đoạn ngắn tương lai của Tịch Đông Tử, càng bao hàm cả hồn của gãi
Trong đó cũng ẩn chứa toàn bộ bí mật Tịch Đông Tử không muốn người khác biết.
Ví dụ như hồn... sau khi Hứa Thanh nhìn thấy, hai mắt hắn co rụt lại.
Hồn của Tịch Đông Tử không phải một đám như thông thường, mà chia thành tận 97 sợi!
Bên trong mỗi một sợi đều thờ phụng một khối thân bài màu vàng.
Trên 97 khối thân bài điêu khắc 97 tôn thân ảnh, bộ dạng khác biệt, nhưng đều tản ra khí tức Thần Linh.
Một màn này khiến cho tâm thần của Hứa Thanh chấn động.
Bởi vì 97 khối thần bài, thế mà lại điêu khắc 97 tôn Thân!
Một cái trong đó, Hứa Thanh đã từng gặp ở bên trong rừng rậm của Sơn Hải đại vực, chính là tượng thân dạng xương cốt!
Tạo cho Hứa Thanh cảm giác Tịch Đông Tử giống như là một cái vật chứa, dung nạp thần bài!
Hứa Thanh không biết đây có phải là nghi thức gì hay không, nhưng hắn bản năng nghĩ tới những lời Ngũ hoàng tử nói trong đại điện Nhân Hoàng!
"Những năm gần đây dị chất trong cảnh nội Viêm Nguyệt tăng trưởng nhiều gấp ba lần so với trước kia, sau khi Trấn Viêm Vương chú ý, từng nói... dường như Viêm Nguyệt đang chuẩn bị tôn Thần Linh thứ tư!"