Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1785 - Chương 1967: Mảnh Vỡ Lịch Sử (1)

Chương 1967: Mảnh vỡ lịch sử (1) Chương 1967: Mảnh vỡ lịch sử (1)Chương 1967: Mảnh vỡ lịch sử (1)

Chương 1967: Mảnh vỡ lịch sử (1)

Thời gian ba nghìn năm, có thể thay đổi rất nhiều bố cục.

Huyền Thiên Đại Vu tộc tân sinh cũng có thể phát triển đến một độ cao mới, nhất là vị Đại tư quyên nọ đã hoàn toàn thể hiện ra năng lực thủ lĩnh của mình, dưới sự thống trị của gã, tộc quần dần dần lớn mạnh, cường giả càng như măng mọc sau mưa không ngừng xuất hiện.

Mặc dù thực lực của tộc quần vẫn không cách nào so sánh cùng quá khứ, nhưng đối với đại lục Vọng Cổ thời điểm đó mà nói thì tốt hơn rất nhiều.

Về phần chiến tranh bên ngoài Tuyệt Thần Đại Trận cũng giống như thế.

Theo vị Thần Linh hình thái tri chu ngủ say, mặc dù Thần Linh dưới trướng của nó cũng cường hãn, nhưng Cửu Lê với tư cách là một đời Tổ Vu, tư chất của gã thậm chí siêu việt phụ thân. Ngoài Tuyệt Thân Đại Trận, dưới sự dẫn dắt của Cửu Lê, từng vị Đại Vu của Huyền Thiên Đại Vu tộc không tiếc sinh tử, không tiếc đại giới, cuối cùng đã đánh lui Thân Linh ý đồ xâm nhập tộc quần bọn họ.

Đây là một lần chiến thắng vĩ đại có thể được ghi chép vào trong lịch sử.

Trong khi các cổ tộc khác phải thừa nhận kiếp nạn Thần Linh, Huyên Thiên Đại Vu tộc lại thành công đánh lui Thần Linh xâm nhập, thủ hộ gia viên của mình.

Vì vậy, để ăn mừng trận đại thắng này, vị Đại tư quyền nọ đã đích thân leo lên Vọng Tổ Đài, quỳ bái với bầu trời.

Vẻ mặt của gã thành khẩn và kích động, mời Tổ Vu cùng với toàn bộ Đại Vu chinh chiến vì tộc quần đến bây giờ trở về nhà.

Vì nghênh đón Tổ Vu về nhà, vị Đại tư quyên nọ đã hiệp đồng cùng những người có danh vọng bên trong tộc quần, bố trí một trận thịnh yến bên trong Huyền Thiên tư quyền.

Ngày đó, vô số tộc nhân bên trong tộc quần đều hoan hô, theo Đại tư quyên cùng nhau hô lên hai chữ về nhà.

Hai chữ đó vang tận mây xanh, truyền khắp thiên địa, cũng khiến Cửu Lê cùng với Đại Vu dưới trướng bên ngoài Tuyệt Thần Đại Trận nghe thấy.

Tâm tình của bọn họ chấn động, ba nghìn năm chinh chiến, rất nhiều đồng bọn bên cạnh bọn họ đều đã vẫn lạc, những người còn lại cũng đã sớm vô cùng mỏi mệt.

Nếu đổi thành lúc khác, cõi lòng của bọn họ vẫn sẽ kiên định như cũ, không lùi lại nửa bước.

Nhưng hôm nay đã thu được đại thắng, Thần Linh thối lui, cảm giác nhớ nhà càng ngày càng nồng đậm.

Bọn họ cũng có hậu nhân trong phàm tục, cũng muốn bước trở về quê hương đất tổ, muốn đi xem tộc nhân được bọn họ thủ hộ ba nghìn năm. Nhưng cuối cùng, Cửu Lê cự tuyệt.

Gã không thể dẫn theo toàn bộ Đại Vu trở vê vào thời điểm này, bởi vì gã không thể xác định Thần Linh có xuất hiện phản kích hay không, gã muốn trong lúc sinh thời, tạo ra một cái cục diện hoàn toàn an toàn cho tộc quần.

Cho nên gã vui mừng nhìn thoáng qua tộc quân trong Tuyệt Thân Đại Trận, sau đó lặng lẽ thu hồi ánh mắt, khoanh chân ngồi ngoài đại trận và tiếp tục thủ hộ tộc nhân.

Ngoài thân thể huyễn hóa ra chín đầu rồng vờn quanh bát phương, đó là hình thái Vu của gã.

Những Đại Vu khác cũng đều trầm mặc, bọn họ đè xuống nỗi nhớ nhà, riêng phần mình tràn ra hình thái Vu của bản thân.

Từ xa nhìn lại, từng tôn hung thú cực lớn lộ ra kiên nghị không ngừng thủ hộ nơi đây.

Cho dù cuối cùng tử vong, bọn họ cũng muốn chết ở trong việc chiến đấu thủ hộ vì tộc quần, dù là vẫn lạc, bọn họ cũng hy vọng linh hồn của mình có thể tương tự cùng những đồng hữu đã hi sinh trong mấy nghìn năm qua, dung nhập hồn và ý chí vào trong Tuyệt Thần Đại Trận.

Sống, thủ hộ tộc quần.

Chết, vẫn còn thủ hộ.

Thời gian, lần nữa trôi qua, lại là 2000 năm.

Trong 2000 năm, mặc dù thỉnh thoảng cũng có Thần Linh xâm phạm, nhưng nhờ Cửu Lê cùng với Đại Vu dưới trướng thủ hộ, bọn chúng không thể xâm nhập chút nào, giống như trong loạn thế, lãnh địa của Huyền Thiên Đại Vu tộc đã trở thành một cái cấm khu với Thần Linh.

Đồng thời đến thời điểm ấy, vị Đại tư quyền nọ đã hoàn toàn trưởng thành, dẫn dắt quần thần và vô số tộc nhân, lần nữa bước lên Vọng Tổ Đài, lần nữa quỳ bái với bầu trời. Mời Tổ Vu, về nhà.

Vô số âm thanh truyền ra, từng tiếng hô hoán về nhà tràn ngập thiên địa.

Đó là tiếng tộc quân hô hoán, đó là khát vọng của tộc nhân.

Bên ngoài Tuyệt Thần Đại Trận, từng vị Đại Vu mở hai mắt ra, ngóng nhìn quê quán qua trận pháp.

Nhìn bên trong quê quán dựng lên từng tôn pho tượng, đó là tượng của bọn họ.

5000 năm...

Cuối cùng, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía thủ lĩnh của mình, Cửu Lê.

Cửu Lê trâm mặc hồi lâu, mở hai mắt vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn qua những đồng hữu bên cạnh, cảm nhận được mỏi mệt cùng với suy nghĩ của bọn họ, lời cự tuyệt của Cửu Lê không nói ra được khỏi miệng.

Cuối cùng gã than nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu rồi đứng lên. Dẫn theo phần lớn Đại Vu về nhà.

Đây là lần đầu tiên sau khi phụ thân vẫn lạc, Cửu Lê rời khỏi Tuyệt Thần Đại Trận, cũng là lần đầu tiên gã trở vê quê quán.

Một khắc phủ xuống Huyền Thiên tư quyền, tiếng hoan hô vang vọng thiên địa, vô số tộc nhân quỳ bái, vô số nỗi kích động tràn ngập.

Nhìn qua những thứ này, trong lòng Cửu Lê dâng lên gợn sóng, 5000 năm mỏi mệt cũng có ấm áp, thân ảnh đã hạ xuống đại địa.

Chỉ là mặc kệ gã nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng, lần này tộc quần mà gã vô cùng tín nhiệm, tộc nhân mà gã thủ hộ 5000 năm, người thừa kế mà gã cực kỳ coi trọng, lại chuẩn bị cho gã một trận yến tiệc huyết sắc.

Gã, đã không thể bước ra được khỏi mảnh đất tư quyền đó nữa.

Bởi vì, đó là một cái cạm bẫy chuyên chuẩn bị vì gã cùng với Đại Vu dưới trướng, là một trận âm mưu chuẩn bi suốt mấy nghìn năm.

Mảnh đất tư quyền nghênh đón gã cùng với Đại Vu dưới trướng, đã trở thành nơi chôn cất của bọn họ.

Người mà gã vô cùng tín nhiệm, đã lựa chọn hợp tác cùng Thần Linh, trong thời gian mấy nghìn năm, im hơi lặng tiếng bố trí một cái thần trận.

Đây là tuyệt sát trận, cũng là phong ấn trận, càng là giáng thần trận.
Bình Luận (0)
Comment