Chương 1968: Manh vỡ lịch sử (2)
Chương 1968: Manh vỡ lịch sử (2)Chương 1968: Manh vỡ lịch sử (2)
Chương 1968: Manh vỡ lịch sử (2)
Một khắc Cửu Lê và Đại Vu dưới trướng hạ xuống, trận pháp đã được mở ra.
Ngày đó, toàn bộ tư quyền đều là huyết sắc.
Ngày đó Tuyệt Thần Đại Trận thủ hộ Huyền Thiên Đại Vu tộc, đã sụp đổ.
Ngày đó, Thần Linh hình thái tri chu đã khôi phục thương thế nhất định lại đến, cùng đến với nó còn có những Thần phụ thuộc.
Cũng ngày đó, tiếng kêu rên cùng với gào thét điên cuồng đến từ mảnh đất tư quyền, truyền khắp bát phương.
Tử vong, đã trở thành sắc màu chính ở trong nơi ấy.
Trong lòng Cửu Lê tràn ngập bi phẫn cùng điên cuồng, cảm giác đắng chát khi bị người mình thủ hộ đâm sau lưng khiến cho gã mờ mịt, để cho ga phan nộ.
Nhưng kết cục đã được định trước!
Không có Tuyệt Thân Đại Trận, hơn nữa lại còn nội ứng ngoại hợp, cùng với những tộc nhân âm lãnh ra tay tương trợ.
Từng Đại Vu dưới trướng chết thảm, dù gã bạo phát toàn bộ, cũng chỉ là khiến cho Thần Linh hình thái tri chu lần nữa bị trọng thương.
Mà bản thân gã, cuối cùng cũng chết ở trong trận phản bội huyết sắc này.
Thi hài của gã bị phong ấn ở sâu trong lòng đất, do Thần Linh hình thái tri chu đích thân trấn áp, hấp thu máu thịt của gã để khôi phục bản thân.
Đại Vu dưới trướng của gã tử vong, máu tươi và thân thể, còn có linh hồn vỡ vụn của họ tràn ngập bát phương, dung nhập vào trong mảnh đất tư quyên này.
Mà trận pháp nơi đây vẫn không có tiêu tán như trước, giống như đã trở thành vĩnh hằng. . . ngọn gió viễn cổ dần dần đi xa, khúc táng ca chôn cất cũng tuong tu tieu tan.
Hứa Thanh mở hai mắt ra.
Oán khí cùng với thống khổ khi bị tộc quần tín nhiệm phản bội, bộc phát từ mảnh vỡ ký ức bốc lên trong nội tâm của hắn.
Đây không phải cảm xúc của hắn, nhưng lại cực kỳ mãnh liệt.
Hắn biết rõ, cảm xúc đó đến từ Cửu Lê.
Hứa Thanh trâm mặc, chậm rãi bình phục tinh thần của mình, cho đến hồi lâu hắn đè xuống những thứ cảm xúc đến từ Cửu Lê, thần sắc có chút phức tạp.
Tuy rằng lúc trước đã có suy đoán, nhưng hôm nay chân chính cảm giác lịch sử bên trong mảnh vỡ ký ức, hắn lại càng thêm cảm khái sâu hơn đối với Cửu Lê, đối với vùng đất này.
Tuy rằng ký ức của Cửu Lê dừng lại ở một khắc gã tử vong, nhưng Hứa Thanh có thể tưởng tượng ra được sự tình phía sau. Một số năm sau khi Cửu Lê tử vong, dưới sự bồi dưỡng từ máu thịt và linh hồn vỡ vụn của Đại Vu, địa phương họ tử vong đã xuất hiện đủ loại hung thú.
Chúng nó có hình thái khác nhau, nhưng đều tràn đầy lệ khí, tràn day dữ tợn, vô cùng hung thần.
Bởi vì oán khí chính là hạch tâm của chúng nó.
Mà mặc kệ hình thái của chúng nó là cái gì, thật ra.... đều có thể tìm được đầu nguồn tương tự trên người những Đại Vu thủ hộ tộc quân năm đó.
Hình thái của Vu, vốn là bộ dạng hung thú.
Vì vậy, địa phương tư quyền lúc trước cũng có một cái tên khác.
Đó là Sơn Hải đại vực.
Bây giờ Hứa Thanh đã hiểu rõ, lai lịch của hung thú trong Sơn Hải đại vực.
Hắn nhìn qua bốn phía, nhìn qua địa phương đã từng là tư quyền của Huyền Thiên Đại Vu tộc.
Sau một lúc lâu, Hứa Thanh hít sâu, xóa đi một đám cảm xúc cuối cùng đến từ Cửu Lê trong nội tâm.
Hắn là Hứa Thanh, không phải Cửu Lê.
Một khắc xóa đi, vẻ mặt của Hứa Thanh khôi phục lại yên bình, nhưng hắn vẫn còn một nghi vấn.
Dựa theo lịch sử trong mảnh vỡ ký ức, cuối cùng Thần Linh hình thái tri chu đã lựa chọn phong ấn thi hài Cửu Lê, hấp thu lực lượng máu thịt của Cửu Lê để khôi phục bản thân.
Nhưng bây giờ thứ Hứa Thanh nhìn thấy, là Thần Linh hình thái tri chu bị ba thân Nhật Nguyệt Tinh phong ấn.
"Phía sau còn có đoạn lịch sử khác... Ba vị thần, đến vào lúc nào?"
Hứa Thanh trầm ngâm, sau một lúc lâu hắn không còn suy tư về việc này nữa, bởi vì hiện giờ việc trọng yếu nhất, là lấy cái đầu lâu cuối cùng ra. Tuy rằng sở hữu tám cái đầu lâu đã khiến hắn có đủ tư cách rời khỏi cùng với thu nạp sương mù xám, nhưng nếu đã lấy ra tám cái, như vậy... Hứa Thanh cũng không muốn bỏ qua cái thứ chín.
Muốn làm, phải làm đến tận cùng.
Trong mắt Hứa Thanh lóe lên quang mang âm u, hai tay bấm niệm pháp quyết, tử thủy tinh lập tức rung động phát ra tia sáng, tám cái đầu lâu bay lượn ở bên trong, sắp xếp tạo thành trận pháp của Trần Nhị Ngưu.
Chỉ là lần này không phải lấy năm cái đầu lâu làm vật dẫn, mà lấy tám cái, dẫn dắt một cái cuối cùng!
Rất nhanh, tám cái đầu lâu tràn ra rung động, va chạm lẫn nhau hình thành hắc động, chiếu ra cái đầu lâu thứ chín.
Hứa Thanh lập tức bấm niệm pháp quyết, thần thông Tỉnh Trung Lao Nguyệt hiện ra, một khắc hóa thành mặt nước, hắn chợt giơ tay lên chụp tới.
Nhưng vào một khắc hắn đụng chạm cùng với cái đầu lâu thứ chín, ngàn trượng phía dưới nước bùn bỗng nhiên tràn ra một cỗ chấn động kinh người.
Tòa điện thờ ở dưới ngàn trượng rung động kịch liệt, khí tức kinh khủng dâng lên.
Khí tức này kinh thiên động địa, một khắc xuất hiện, toàn bộ cấm địa Cửu Lê đều lắc lư, thậm chí liên lụy tới cả bên ngoài, lan tràn khắp Sơn Hải đại vực.
Trong thời gian ngắn, Sơn Hải đại vực nổ vang, thiên địa biến sắc, dị chất bốc lên, mơ hồ và vặn vẹo chiếm cứ toàn bộ.
Giống như Tàn Diện Thần Linh mở mắt!
Toàn bộ hung thú bên trong đại vực đều run ray trong mắt đỏ thâm, phát ra tiếng kêu rên cùng gào thét tràn ngập oán khí.
Hơn mười vạn tu sĩ Viêm Nguyệt săn bắn trong đây, bất kể tu vi gì, trong một cái nháy mắt, nội tâm đều nổi lên cảm giác sợ hãi trước đó chưa từng có, thần sắc từng người đại biến, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tịch Đông Tử cũng ở trong số đó, giờ phút này gã đang phi hành trên màn trời, sau khi kịch biến bất thình lình hiện ra, thân ảnh của gã chợt dừng lại, hô hấp dồn dập, sắc mặt trong nháy mắt biến, sau khi cảm giác lập tức nhìn vê phía cấm địa Cửu Lê.
Gã có thể cảm nhận được, đầu nguồn của chấn động đang ở bên trong Cửu Lê!
Nếu như đổi thành lúc khác gã sẽ không suy nghĩ nhiêu, nhưng hôm nay trong đầu của gã lại hiện ra cảnh tượng Hứa Thanh bước vào Cửu Lê.
Một cỗ cảm giác bất an không khỏi theo đó dựng lên.