Chương 1977: Chờ ngươi tới chiến (1)
Chương 1977: Chờ ngươi tới chiến (1)Chương 1977: Chờ ngươi tới chiến (1)
Chương 1977: Chờ ngươi tới chiến (1)
Khâu đại săn bắn thứ hai lân này nhất định sẽ vô cùng máu tanh, đồng thời cấp độ cũng không giống như trước kia.
Ví dụ như chấn động khắp đại vực vừa xong, từ trước tới giờ căn bản chưa từng xuất hiện.
Cho dù ba Thần Điện phủ xuống trấn ở hạch tâm Cửu Lê, nhưng chấn động từ Thần Linh Tri Chu lúc trước, vẫn khiến cho hung thú bên trong Sơn Hải đại vực nhận lấy nhiều lân kích thích huyết mạch.
Vì vậy, đám hung thú ở khắp nơi trong Sơn Hải đại vực vốn đã tràn đầy hung hăng, bây giờ cảm giác lại càng hung tàn mãnh liệt hơn, thậm chí một vài khu vực còn xuất hiện thú triều quy mô nhỏ.
Bởi vậy hung hiểm mà tu sĩ tham dự khâu này gặp phải cũng theo đó tăng vỌI. Không nói mỗi thời mỗi khắc, nhưng hâu như mỗi ngày đều có không ít tu sĩ các tộc tham dự đại săn bắn Viêm Nguyệt chết thảm, trở thành chất dinh dưỡng tẩm bổ nơi đây.
Nhưng cũng có một số người lấy được lợi ích từ trong hỗn loạn, lấy được thành tựu nguyên bản không thể nào đạt tới, thu phục được tọa ky trân quý.
Nhưng tổng thể mà nói, Sơn Hải đại vực vẫn xuất hiện dấu hiệu náo động.
Sau khi Hứa Thanh rời khỏi nơi bế quan, trong lúc bay nhanh trên bầu trời, cảm thụ của hắn về việc đó càng lúc càng rõ ràng.
Hắn thấy một đàn thú cuồng bạo lao nhanh dưới mặt đất.
Đó là loại hung thú hình thái như ngựa, nhưng lại mọc ra sáu chân, có đầu rắn.
Kỳ danh Đạp Viêm.
Sở dĩ tên gọi như vậy, là bởi vì lúc nó lao nhanh, dưới chân sẽ xuất hiện hỏa diễm lục sắc, những nơi nó đi qua thì ánh lửa lục sắc bay đầy trời, có thể thiêu cháy linh hồn.
Trong lúc chúng nó lao nhanh, có thể nhìn thấy trong ngọn lửa bên ngoài thân thể chính là đông đảo linh hồn hung thú cùng với tu sĩ bị chúng nó ràng buộc, phát ra tiếng kêu thảm thiết, một khắc Hứa Thanh đi ngang qua trên trời, trong miệng đám hung thú Đạp Viêm thốt ra khói xanh, muốn kêu gào về phía hắn.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, trên người Hứa Thanh tản ra một tia khí tức của Cửu Lê.
Chỉ một tia, toàn bộ hung thú Đạp Viêm nguyên bản đang cuồng bạo trên mặt đất bỗng run lên, tất cả dừng lại, sau đó nằm rạp xuống, phát ra tiếng kêu rên lên màn trời.
Kêu rên, không phải bởi vì chúng nó đã nhận phải tổn thương thực chất trên thân thể, mà là phát ra đau khổ cùng với bi ai từ tận linh hồn.
Đó là bản năng trong huyết mạch của chúng nó.
Cửu Lê là Tổ Vu của Huyền Thiên, trong mảnh đại địa này, khí tức và huyết mạch của gã là chí cao vô thượng.
Mà đầu nguồn của toàn bộ hung thú Sơn Hải đại vực, đều là Đại Vu dưới trướng của Cửu Lê năm đó.
Cho nên sau khi lân nữa cảm nhận được khí tức của Cửu Lê, những hung thú do Đại Vu tử vong biến thành đã bị khơi gợi lên một vòng ký ức trong huyết mạch.
Thân thể Hứa Thanh vừa dừng lại, nhìn qua đám hung thú Đạp Viêm nằm rạp xuống, một lát sau lại vọt đi xa trên bầu trời.
Một đường bay nhanh, từng màn như thế chỗ nào cũng có.
Dù là trên bâu trời cũng là như thế, từng bây phi câm đang không kiêng nể gì dấy lên phong bạo, nhưng một khắc Hứa Thanh tiến tới gần, tất cả phi cầm đồng loạt yên tĩnh, run rẩy triều bái, trong miệng phát ra tiếng kêu rên.
Hết thảy, để cho Hứa Thanh sâu sắc cảm nhận được bi ai của đám hung thú, cũng cảm nhận được địa vị của Cửu Lê trong nơi đây.
Thậm chí Hứa Thanh dần dân xuất hiện một loại cảm giác tựa như đi trong lãnh địa của mình.
Nương theo đó là cảm xúc đắng chát của Cửu Lê, dần dần tích lũy trong lòng Hứa Thanh.
Hứa Thanh không thích bị ảnh hưởng, vì vậy hắn đã xóa đi cảm xúc thuộc về Cửu Lê hiện ra trong lòng mình.
Trong lúc cất bước, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, cho đến mấy canh giờ sau, trong mắt Hứa Thanh lóe lên quang mang âm u, hắn đã tìm được manh mối mình muốn.
Chính là một tên tu sĩ Tư Ách tộc đang bị Sơn Tước truy sát.
Đây là một tu sĩ trung niên, hiển nhiên cũng có một chút thủ đoạn, mặc dù bị vài con Sơn Tước truy kích nhưng vẫn có thể bỏ chạy, bây giờ đã sắp hoàn toàn trốn thoát.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một giọng nói bình tính vang vọng bên thân, rơi vào tâm thần gã, như tiếng thiên lôi nổ tung.
"Phong."
Một chữ, vang vọng trong thiên địa.
Đây là phong ấn được Cửu Lê Bệ Ngạn gia trì, tuyệt đối không phải tâm thường, một khắc xuất hiện, lấy tên tu sĩ Tư Ách tộc làm trung tâm, hình thành rung động, phong ấn bát phương.
Trong chớp mắt, toàn thân tên tu sĩ Tư Ách tộc chấn động, thân hình chợt dừng lại, không cách nào nhúc nhích, nhục thể và linh hồn của gã, thậm chí là chỗ hư vô gã đứng, ngay lập tức đều bị ngưng kết.
Về phần Sơn Tước truy sát phía sau thì toàn bộ bị chấn động, tiếp theo dường như nhận được mệnh lệnh nào đó, lại giống như cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng quay người lập tức bay xa.
Chỉ để lại tên tu sĩ Tư Ách tộc lẻ loi trơ trọi bị phong ấn giữa không trung, nội tâm hoảng sợ ngập trời.
Cho đến khi gã thấy được một thân ảnh hiện ra từ hư vô đằng xa, từng bước một đi tới, những nơi đi qua, hỏa diễm màu đen lan tràn khắp thiên địa.
Một khắc thấy rõ tướng mạo, trong đầu của tu sĩ Tư Ách tộc dấy lên phong bạo, gã nhận ra Hứa Thanh!
Nhưng căn cứ tin tức mà gã biết, Hứa Thanh đã bị Tịch Đông Tử giết rồi mới đúng!
Thế mà bây giờ lại xuất hiện ở trước mặt mình.
Một màn này khiến cho phong bạo trong đầu tu sĩ Tư Ách tộc đạt đến cực hạn, thân thể theo bản năng muốn run rẩy, nhưng phong ấn quá mạnh mẽ, khiến cho gã ngay cả run rẩy cũng đều không thể làm được.
Vì vậy tất cả hoảng sợ và sợ hãi đều chỉ có thể lộ ra từ trong ánh mắt, nồng đậm vô cùng.
Nhất là theo Hứa Thanh bước tới, hỏa diễm lượn lờ quanh thân hình gã, khiến cho nhục thể của gã xuất hiện thiêu cháy đau nhức kịch liệt, mà thứ để cho gã hoảng sợ nhất, đó là cảm giác áp bách trên người Hứa Thanh.
Áp bách này khiến cho thân thể của gã xuất hiện dấu vết vỡ vụn, có một loại cảm giác như đối mặt với Uẩn Thần.