Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1803 - Chương 1985: Thêm Một Roi Nữa Sẽ Chết (1)

Chương 1985: Thêm một roi nữa sẽ chết (1) Chương 1985: Thêm một roi nữa sẽ chết (1)Chương 1985: Thêm một roi nữa sẽ chết (1)

Chương 1985: Thêm một roi nữa sẽ chết (1)

Huyết quang chiếu rọi, khiến cho màn trời biến thành hồng sắc, vết máu nhanh chóng khuếch tán, nháy mắt giống như cuốn lên một màn sân khấu, phủ lên hư không.

Đại địa cũng là như thế, như là huyết ngục, mà đầu nguồn của tất cả, chính là huyết cầu do Hứa Thanh áp súc trọn cái huyết hải biến thành.

Bên trong lộ ra không ổn định cùng với cuồng bạo và kinh khủng, càng ẩn chứa khí tức diệt sạch hết thảy.

Toàn bộ tu sĩ Viêm Nguyệt thấy một màn như vậy, từng người nhanh chóng rút lui, trái tim tăng tốc nhảy lên, thậm chí còn có cảm giác không khống chế nổi huyết dịch toàn thân.

Con ngươi của Phàm Thế Song co rút lại, thật sự là Hứa Thanh và Tịch Đông Tử giao thủ, đã thành một dạng áp chế tuyệt đối, mặc kệ cách Hứa Thanh bẻ gấy ngón tay hay là khống chế ngược lại huyết hải, đều khiến gã ta ý thức được, bản than. . . . . Tuyệt không phải là đối thủ của Hứa Thanh.

"Thậm chí hắn không cần triển khai bất cứ thần thông chủ động nào... …

Phàm Thế Song nghĩ tới đây, tốc độ lui vê phía sau càng nhanh hơn.

Về phần người trong cuộc, giờ phút này Tịch Đông Tử đứng giữa không trung vẻ mặt đại biến, gã hiểu rõ thân thông của mình, cũng biết được uy lực của nó, cho nên lập tức cảm giác ra bên trong huyết cầu đang lao đến, lực sát thương đã vượt qua lúc trước.

Thậm chí thiên địa hiện giờ càng như lông giam, hồng sắc bao phủ bát phương khiến cho gã có một loại cảm giác không cách nào né tránh hay là chống cự.

Mắt thấy nguy cơ sắp tới, trong thời khắc sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm cùng với bản năng khiến cho Tịch Đông Tử không chan chờ chút nào, trực tiếp mở to miệng phun về phía huyết cầu đang quét đến.

Một đạo kim quang lập tức bay ra từ trong miệng gã, bay thẳng đến huyết cầu.

Đồng thời thân thể của Tịch Đông Tử cũng mượn nhờ lúc này, lựa chọn tự mình phân giải, nháy mắt hóa thành vô số huyết ảnh, kích xạ tới bát phương.

Mà kim quang bị gã phun ra ngay lập tức trở lên rực rỡ, tạo thành ánh sáng chói mắt.

Hạch tâm là một chiếc nhẫn dùng xương màu vàng chế tạo, bên trên rất ít máu thịt, giống như đã bị cạo xuống, chỉ còn lưu lại một khuôn mặt.

Khuôn mặt lộ ra bộ dáng hoảng sợ, phát ra tiếng kêu rên.

"Chủ tử, là ta, ta là tiểu ngư đây, người một nhà. .... Chủ tử ta nhớ ngươi, đều do Tịch Đông Tử đáng giết ngàn đao. .

Chiếc nhẫn chính là ngón tay Thần Linh trong nhà tù 132 khu Đinh phong ấn Tịch Đông Tử hôm ấy, sau khi gã ta xông ra đã bắt giữ nó lại.

Về sau bị Tịch Đông Tử tàn nhẫn luyện hóa, trở thành một chiếc nhẫn, bây giờ bị lấy ra để ngăn cản huyết cầu.

Có lẽ là Hứa Thanh niệm tình cũ, cũng có lẽ lời nói của ngón tay Thân Linh đã đả động hắn, cho nên trong nháy mắt tiếp theo, mặc dù huyết cầu vẫn đụng chạm vả lại xuyên thấu qua chiếc nhẫn, nhưng không có tổn thương cho nó chút nào.

Thậm chí một cái chớp mắt đụng chạm tới, còn toái diệt lạc ấn của Tịch Đông Tử trên chiếc nhẫn.

Sau khi trải qua cửu tử nhất sinh, ngón tay Thần Linh run rẩy, nhanh chóng bay tới gân Hứa Thanh, vừa muốn nói gì đó nhưng trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh lão tổ Kim Cương Tông đã xuất hiện ở phía trước nó.

"Dừng lại! Lão tổ Kim Cương Tông nhàn nhạt mở miệng, từ trên cao nhìn xuống, lão cảm thấy đây là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời mình, dẫu sao cũng không phải khí linh nào cũng có thể có thể hô lên hai chữ này đối với một Thần Linh.

Mặc dù tâm thần của ngón tay Thần Linh có chút sôi trào, nhưng bây giờ nó cũng không dám tỏ ra lỗ mãng, chỉ có thể lộ ra ý nịnh nọt.

Hứa Thanh không quan tâm tới cảm xúc của hai tên này, ánh mắt của hắn chú ý tới trên màn trời.

Nhờ có ngón tay Thần Linh trì hoãn, Tịch Đông Tử đã phân giải ra thành vô số huyết ảnh, bây giờ đã bay tứ tán khắp nơi, có hơn phân nửa trốn đến chân trời, cũng không hoàn toàn lao ra khỏi màn máu, mà là đứng ở nơi cuối cùng, riêng phần mình huyễn hóa ra thân ảnh Tịch Đông Tử.

Rập rạp đông đúc, số lượng trên ngàn, đều là Tịch Đông Tử. Thần sắc của từng tên Tịch Đông Tử đều ngưng trọng, trong mắt lộ ra sát ý điên cuồng, từ bát phương nhìn chằm chằm Hứa Thanh, đồng thời mở miệng truyền ra tiếng nói như là đạo âm.

"Tế hiến!"

"Tế hiến!"

"Tế hiến!"

Hai chữ vang vọng thiên địa, hư vô không ngừng nổ vang, thình lình có năm tòa Bí Tàng huyết sắc xuất hiện ở trên không, như là năm tòa núi lửa cực lớn truyền ra tiếng nổ mạnh am ầm.

Đây chính là Bí Tàng của Tịch Đông Tử hình thành lúc ở cảnh giới Linh Tàng.

Mặc dù bây giờ tu vi của gã là Quy Hư, nhưng năm tòa Bí Tàng vẫn là căn cơ chống đỡ Quy Hư, bây giờ hiển nhiên gã đã bị bức bách đến cực hạn, không tiếc đại giới hiện chúng ra ngoài.

Càng là sau hai chữ tế hiến vang vọng, tiếng gam của Thiên Đạo từ bên trong năm tòa Bí Tàng huyết sắc khổng lồ truyền ra phóng lên trời, theo đó là năm tôn thân ảnh lao ra khỏi Bí Tàng.

Một con Huyết Ma tám cánh tay, một con Xích Lân Thao Thế, một tấm da huyết sắc, một con mắt huyết sắc, một đạo ánh sáng đỏ thẫm.

Đây chính là Thiên Đạo mà Tịch Đông Tử luyện hóa thu phục lúc ở cảnh giới Linh Tàng.

Bây giờ sau khi xuất hiện, thực sự không phải là tới gân Hứa Thanh, mà riêng phần mình gam thét, lộ ra ý kiên quyết, lại bay nhanh lên trên không, phá vỡ màn máu, đến cuối chân trời, hung hăng va chạm.

Toàn bộ bầu trời đung đưa, tạo thành vòng xoáy cuộn mình vê bốn phía, tia chớp huyết sắc ẩn nấp lần nữa xuất hiện chạy ở bên trong, khí thế kinh người.

Mà ở giữa vòng xoáy xuất hiện một màn cảnh tượng.

Trong cảnh tượng là một mảnh địa phương hư vô, bên trong thình lình có một con Côn Bằng cực lớn bị vô số xích sắt buộc chặt!

Khí tức Thiên Đạo nồng đậm tràn ra từ trên người nó.

Chính là Thiên Đạo Viễn Cổ của đại lục Vọng Cổ bị Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc bắt lại!

Cẩn thận nhìn có thể thấy mỗi một sợi xích sắt đều đâm thật sâu vào bên trong thân thể của nó, càng có một cây roi cực lớn vung vẩy không ngừng quất vào trên người nó, máu thịt mơ hồ.

Trên cây roi tràn ngập vô số ấn ký, riêng phần mình lập lòe, mỗi một roi quất xuống đều có âm thanh thiên lôi xuất hiện, càng có tiếng kêu rên của Thiên Đạo Viễn Cổ truyền tới thế gian.

Tiếng gào thét bao hàm đau khổ cực hạn, lộ ra ý muốn chết vang vọng trên nhân gian, tạo thành âm thanh siêu việt quy tắc và pháp tắc, tỏa khắp bát phương, khiến cho huyết cầu của Hứa Thanh cũng bị ngưng kết ở trên không trung.
Bình Luận (0)
Comment