Chuong 1987: Tran ap trong Vu Tang (1)
Chuong 1987: Tran ap trong Vu Tang (1)Chuong 1987: Tran ap trong Vu Tang (1)
Chuong 1987: Tran ap trong Vu Tang (1)
"Dựa vào cái gì!"
Giờ khắc này, áp lực, phẫn nộ, khó hiểu, bất đắc dĩ, đủ loại cảm xúc tiêu cực trong nội tâm của Tịch Đông Tử không cách nào bị đè xuống, bốc lên tràn ngập tâm thần.
Gã không thể giải thích vì sao, bản thân tế hiến cực lớn mới đổi lấy xích sắt buộc chặt Thiên Đạo viễn cổ đánh xuống, vốn phải có uy lực kinh thiên động địa mới đúng.
Mà gã cũng không phải tộc nhân Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc đầu tiên triệu hồi xích sắt hiện ra trên thế gian, trên thực tế phương pháp hiến tế mượn lực lượng xích sắt, vốn là một loại thuật đặc thù của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Chỉ là bởi vì đại giới thi triển quá lớn, nhất định phải hiến tế đầy đủ, cho nên không phải vạn bất đắc di rất ít người lựa chọn vận dụng.
Vả lại xích sắt gọi tới cũng không phải là chân chính, chỉ là hình chiếu.
Mặc dù như thế, nhưng mỗi một lần thân thông thuộc riêng về Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc này xuất hiện ở trên thế gian, từ trước cho tới giờ đều hiệu quả tột cùng.
Ngoại tộc có thể chống cự lại một chiêu này, phượng mao lân giác.
Nhưng hôm nay, hình chiếu xích sắt do gã thông qua hiến tế đổi lấy, dưới ba lần quất, chẳng những không có đánh chết Hứa Thanh, thậm chí còn tạo thành tăng cường cực lớn đối với đối phương.
Việc này khiến cho nội tâm của Tịch Đông Tử vô cùng nghẹn khuất.
Nhất là khi nhìn bộ dạng cùng với khí tức của Hứa Thanh bây giờ, rất rõ ràng đã vượt hơn vừa rồi.
Việc này rất quỷ dị, không có trong nhận thức của gã, cho nên gã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đồng thời nội tâm cũng dâng lên một cỗ cảm giác mờ mịt.
Gã không rõ tại sao lại như thế.
Vì vậy, cảm giác sau khi mình liều mạng hết thảy, hy sinh Thiên Đạo, sinh cơ cùng với tu vi, nhưng lại thành làm giá y cho đối phương, khiến cho lông ngực của Tịch Đông Tử kịch liệt đau nhức, lần nữa phun ra một ngụm máu lớn.
Mà câu nói của Hứa Thanh càng khiến cho hai mắt của Tịch Đông Tử đỏ thẫm, thời khắc này sát ý dĩ nhiên đã vượt ra khỏi ý chí muốn sống.
Gã biết rõ mình nhất định là không chạy thoát được, trừ phi là Thân Linh đích thân đến, nếu không khả năng sống sót của gã là cực kỳ nhỏ bé.
Mà thân là đại thiên kiêu Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, gã tất nhiên hiểu rõ đối với Thần Linh, cũng biết đây cơ hồ là chuyện không thể nào.
Đại săn bắn chính là vì dưỡng cổ, làm sao có thể xuất hiện sự tình cứu viện. Thần Linh cao cao tại thượng, không có cảm tình.
Cho nên ở trong săn bắn, sinh cũng tốt mà tử cũng được, đều phải dựa vào bản thân tranh thủ.
"Nếu đã như vậy."
Tịch Đông Tử cười thảm một tiếng, gã dứt khoát không bỏ chạy nữa mà nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, trong vẻ mặt lộ ra điên cuồng, theo gã hung hăng nghiến răng, bỗng nhiên bộc phát.
Âm thanh oanh oanh vang vọng, một cỗ khí tức nguy hiểm bay lên từ trên người Tịch Đông Tử.
Nương theo đó là chấn động kinh khủng với khí thế to lớn, lấy gã làm trung tâm tràn ra khắp bát phương.
Hết thảy đầu nguồn biến hóa, đến từ thức hải của gãi
Lúc này 96 tấm thần bài tồn tại trong thức hải của gã đồng loạt rung động lắc lư, bên trên hiện ra gương mặt những Thần Linh đã tử vong, phát ra tiếng gào thét tới từ Minh giới.
Truyền tới nhân gian hình thành vòng xoáy cực lớn, ầm ầm chuyển động bốn phía quanh Tịch Đông Tử.
Càng lúc càng lớn.
Lực lượng dẫn dắt cũng càng dần càng mạnh mẽ.
Trong khoảng thời gian ngắn, màn trời cũng từ màu đỏ biến thành lờ mờ, đại địa mơ hồ giống như đã thành một mảnh tăm tối.
Toàn bộ thế giới tựa như lâm vào âm minh, từng trận lẩm bẩm cổ xưa vang vọng bên trong u ám.
Mà ở trung tâm của vòng xoáy, khí tức nguy hiểm trên người Tịch Đông Tử càng dần càng mạnh, thời gian nháy mắt, thân thể gã truyền ra âm thanh ken két.
Đã bắt đầu tan vỡ.
Hình như nhục thể của gã cũng không chịu nổi loại bộc phát đó.
Nhưng gã không quan tâm. Hiến tế Thiên Đạo, sinh cơ, tu vi, gã còn có linh hồn.
Giờ phút này, phân chân hồn thuộc về Tịch Đông Tử giấu ở bên trong chín mươi tấm thần bài chợt lập lòe, ngay khi Tịch Đông Tử gâm nhẹ một tiếng, chân hồn lập tức tự động tan vỡ, hóa thành một cỗ lực lượng cuồng bạo, ảnh hướng đến tất cả thần bài.
Chân hồn, là hạch tâm của thức hải gã, hồn toái diệt, có thể ảnh hưởng toàn bộ.
Vì vậy dưới sự kích thích của nó, những thần bài vốn đang chấn động, giờ phút này càng chấn động kịch liệt hơn.
Trong nháy mắt tiếp theo lại riêng phần mình tràn ra kim mang thần thánh, từ trong thân thể tàn phá của Tịch Đông Tử xuyên thấu mà ra.
Từng đạo chiếu vào bầu trời.
Từ xa nhìn lại, trong trời đất lờ mờ, tổng cộng 95 đạo kim quang giao thoa giữa không trung, lại biến ảo thành 95 tấm thần bài cực lớn.
Chúng nó trôi nổi bát phương, tản ra lực lượng diệt sạch, tiếp theo tổ hợp cùng một chỗ, tạo thành một gương mặt nhắm mắt cực lớn.
Gương mặt này xấu xí, không có ngũ quan người rõ ràng, mà giống như côn trùng, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Cùng lúc đó, thân thể của Tịch Đông Tử cũng ở trong một cái chớp mắt tới trạng thái dâu hết đèn tắt, trước khi tan thành mây khói, gã nhìn Hứa Thanh một lần cuối cùng, nhấch miệng nhe răng cười.
"Ta chờ ngươi ở âm minh."
Nói xong, hết thảy mọi thứ của gã đều tiêu tán.
Nơi đó chỉ có một gương mặt cực lớn hiện ra trên màn trời.
Hai mắt hơi động một chút, sau đó bỗng nhiên mở ra. Hư vô thổi ra một cơn gió cổ xưa, cuốn theo mục nát cùng với tử vong tới thế gian.
Bay về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh biến sắc, toàn thân cao thấp lập tức liên xuất hiện phản ứng dị hoá.
Nhưng Hứa Thanh bây giờ đã không còn giống năm đó, nhiều lân đối mặt với Thần Linh khiến cho hắn có được kháng tính nhất định, đồng thời bốn tâng hình thái Thần Linh cũng xem như là tôn tại Thần Linh.
Cho nên trên việc đối kháng với khí tức Thần Linh khác ảnh hưởng, hắn cũng có phương pháp của bản thân, sau một khắc theo Hứa Thanh nhoáng một cái, tất cả bộ dị hoá trên vị thân thể của hắn thế mà lại tự thiêu đốt, cuối cùng phân giải hóa thành hồn tỉ.