Chương 1989: Người cuối cùng (1)
Chương 1989: Người cuối cùng (1)Chương 1989: Người cuối cùng (1)
Chương 1989: Người cuối cùng (1)
Bầu trời xuất hiện gon sóng như nếp nhăn, theo từng tâng sương mù lan tràn về bốn phương, thật lâu không tiêu tan.
Từ xa nhìn lại, những nếp nhăn giống như vẩy cá, tựa như có một con cá lớn ở giữa chân thật cùng hư ảo, lấy trời là nước, lấy hư ảo là giới chậm rãi di chuyển trong hư vô.
Tạo cho người ta có một cảm giác vô cùng chấn động.
Mà thân ảnh tóc dài phấp phới tràn ra khí tức vạn cổ, ngồi khoanh chân ở phía trước con cá lớn hư ảo, đã trở thành tâm điểm của mảnh thiên địa này.
Hứa Thanh nhắm chặt hai mắt, vẫn không nhúc nhích.
Ngoài thân thể của hắn, nửa tôn thân ảnh Tổ Vu mơ hồ cũng dần dần dung nhập vào bên trong màn trời, theo cá lớn bơi đi phảng phất giống như đang đi xa. Đại địa hoàn toàn yên tĩnh, tâm thần của toàn bộ tu sĩ ở đây đều kịch liệt bốc lên, tràn ngập vô tận hoảng sợ.
Bọn họ tận mắt chứng nhận trận đấu pháp này, chứng kiến Tịch Đông Tử thiên tài xếp hạng thứ hai của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc vẫn lạc!
Một loại run rẩy không cách nào khống chế lan tràn toàn thân.
Từ một khắc Hứa Thanh xuất hiện, đến Quỷ Xa quỳ bái và rừng rậm tự động phân tán, bọn họ đã biết sự cường han của Hứa Thanh, nhưng bất luận như thế nào, trong ấn tượng của bọn họ Tịch Đông Tử vẫn là một cường giả.
Nhưng trong trận chiến cùng với Hứa Thanh, từ đầu tới đuôi, tất cả thủ đoạn của Tịch Đông Tử đều không có bất cứ tác dụng gì với Hứa Thanh.
Một mực bị áp chế, thậm chí làm cho người ta có một loại ảo giác, giống như Tịch Đông Tử đã trở lên yếu hơn so với trước kia. Nhưng ảo giác cuối cùng vẫn chỉ là ảo giác.
Tịch Đông Tử không hề suy yếu, bọn họ có cảm thụ như thế là bởi vì đối thủ của gã quá mạnh mãi
Mà nếu chỉ riêng việc Tịch Đông Tử thất bại, mặc dù cũng khiến cho bọn họ hoảng sợ, nhưng chấn động trong lòng vẫn sẽ có hạn, không thể nào lớn như hiện giờ, khiến cho tâm thần bọn họ chìm vào trong vô tận rung động.
Thứ chân chính để cho bọn họ chấn động, là sương mù xám mỏng manh ở bốn phía, cùng với thân ảnh mơ hồ sắp tản đi ở sau lưng Hứa Thanh!
Đây mới là đầu nguồn khiến cho nội tâm của bọn họ dấy lên sóng lớn ngập trời.
Bởi vì bọn họ nhận ra sương mù xám là từ Cửu Lê.
Về phần thân ảnh nọ, mặc dù bọn họ không biết, nhưng cảm ứng từ trong huyết mạch lại hiện ra nỗi thân thiết không cách nào hình dung, như là...... cội nguồn.
Thời khắc cảm giác đó đang nồng đậm, Hứa Thanh đang khoanh chân đả tọa chậm rãi mở hai mắt.
Một khắc mở ra, Vu ấn trên mi tâm bỗng nhiên lập lòe, cảm giác hoang cổ của nửa tôn thân ảnh Tổ Vu phía sau càng thêm mạnh mẽ.
Cảm giác cúng bái đến từ trong bản năng, huyết mạch và linh hồn, khiến cho thân thể của hết thảy tu sĩ nơi đây đều đang run rẩy.
Phàm Thế Song như thế, Thiên Mặc Tử cũng như vậy.
Những con Quỷ Xa vốn đang nằm rạp xuống càng truyền ra tiếng kêu như thút thít ni non.
Tiếng kêu vang vọng truyền khắp bát phương, khiến cho thiên địa tràn ngập cảm giác thương tiếc khó tả, phủ lên cảm xúc của tất cả mọi người, khiến cho bọn họ nhìn qua tôn thân ảnh kia, nội tâm tương tu dâng lên nông đậm bi ai.
Đó là một loại thương xót đến từ linh hồn và huyết mạch.
Dưới cảm giác đó, chúng tu trên đại địa có người trực tiếp quỳ bái Hứa Thanh cùng với thân ảnh phía sau màn trời.
Thiên Mặc Tử tương tự như thế, những người khác lần lượt như vậy.
Cuối cùng là Phàm Thế Song, coi như là gã cũng không cách nào khống chế từng trận rung động trong nội tâm, kính sợ cúi đầu cúng bái.
Thậm chí ở phía trước Hứa Thanh, ba con Quỷ Xa tu vi Uẩn Thần tràn ra chấn động cổ xưa cũng hiện ra, không còn nhìn kỹ như lúc trước, mà cúi đầu càng sâu hơn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn qua tất cả mọi thứ, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tại sao lại có truyền thuyết người thu phục Cửu Lê, sẽ được hết thảy tộc quần Viêm Nguyệt Huyền Thiên cúng bái.
Bởi vì, đó là đầu nguồn của huyết mach.
"Đáng tiếc, chỉ mới dung hợp một nửa."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, cảm giác tòa Vu Tàng thứ năm của mình.
Giờ phút này dưới phần đại địa hắn dùng máu thịt của mình đắp nặn, chôn 95 khối thần bài bị máu thịt bao phủ, bị sương mù xám tràn ngập, không ngừng ăn mòn.
Mà giữa không trung của tòa Vu Tàng, phía trên chín ngọn núi, hư vô nguyên bản trống trải bây giờ nhiều hơn một con quái vật khổng lồ.
Chính là nửa tôn thân ảnh Tổ Vu.
Nó khoanh chân trôi nổi, toàn thân tràn ra khí tức to lớn kinh thiên động địa, vả lại rõ ràng có đủ sinh mệnh và đang thổ nạp.
Mỗi một lần nạp khí, đều khiến cho tòa Vu Tàng thứ năm xuất hiện cảm giác co rút lại, càng là khiến bên trong 95 tấm thân bia bị chôn dưới đại địa máu thịt tràn ra từng sợi khói lửa màu vàng, bay thẳng đến bầu trời, bị Tổ Vu nuốt vào.
Chúng nó như chất dinh dưỡng, từng giây từng phút cung cấp hết thảy nhu cầu dung hợp đối với tòa Vu Tàng thứ năm.
Sau đó trong lúc thân ảnh Tổ Vu thổ tức, Vu Tàng sẽ chấn động mãnh liệt, xuất hiện dấu hiệu khuếch trương ra phía ngoài.
Tất cả giống như đã trở thành một vòng tuần hoàn.
Theo những tấm thân bài đến, theo thân ảnh Tổ Vu xuất hiện, tòa Vu Tàng thứ năm dường như đang sống!
Hứa Thanh nhìn qua toàn bộ, cuối cùng nhìn tới nửa tôn thân ảnh Tổ Vu, trong lòng dâng lên chờ mong.
Hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt, trong lúc bốn phương cúng bái ở giữa thiên địa, đứng lên.
Một khắc Hứa Thanh đứng dậy, một mảnh chấn động từ phương xa truyền đến, từng trận chấn động truyan tống cũng theo đó khuếch tán, chấn động truyền tống đến từ toàn bộ Sơn Hải đại vực.
Đó là dấu hiệu khâu thứ hai sắp kết thúc.
Hứa Thanh giật mình, sau khi suy nghĩ một chút, đi tới biên giới chân trời xa xa.
Cho đến khi thân ảnh của hắn hoàn toàn tan biến khỏi nơi đây, rừng rậm dưới đất khôi phục, Quỷ Xa không còn kêu rên, lại trở về vị trí cũ.