Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1808 - Chương 1990: Người Cuối Cùng (2)

Chương 1990: Người cuối cùng (2) Chương 1990: Người cuối cùng (2)Chương 1990: Người cuối cùng (2)

Chương 1990: Người cuối cùng (2)

Về phần những tu sĩ nọ, sắc mặt từng người đều trắng bệch, nội tâm riêng phần mình vang vọng, mang theo phức tạp và chấn động, không có lưu lại nơi đây mà nhao nhao rời đi.

Bọn họ phải nắm chặt thời gian đi thu được tọa ky.

Bởi vì bọn họ cũng hiểu rõ chấn động đến từ Sơn Hải đại vực vừa rồi đại biểu cho điều gì.

Người rời khỏi cuối cùng là Thiên Mặc Tử cùng Phàm Thế Song.

Hai người nhìn nhau một cái, Thiên Mặc Tử hất càm lên, bày ra thái độ thong dong, gác tay di xa.

Cuối cùng, chỉ có một mình Phàm Thế Song đứng trên không trung.

"Cửu Lê. .. Hiện thế.... “"

"Từ xưa đến nay, chưa bao giờ có......

Một lát sau Phàm Thế Song hít sâu, đè xuống chấn động trong mắt và quay người rời đi.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, khi khâu thứ hai còn hai ngày nữa là kết thúc, thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện ở một mảnh địa phương lạ lãm.

Nơi đây, tên là rừng rậm Sơn Xi.

Cũng là nơi Hứa Thanh và đội trưởng ước định.

Hứa Thanh đứng ở trên không trung, chú ý đến rừng rậm phía trước. Hắn cảm nhận được khí tức của đội trưởng ở trong đây, nhưng không có phát hiện thân ảnh của y, coi như là ngọc giản truyền âm, cũng không có đáp lại.

"Có dấu vết đấu pháp... -

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ đi vào rừng rậm, theo hắn cất bước, hết thảy cây cối phía trước đều xoay người, chủ động tản ra một con đường. Thần sắc của Hứa Thanh như thường, đi thẳng tới phía trước, cho đến một lát sau hắn dừng lại nhìn qua thân cây bên cạnh.

Trên cây tràn ra khí lạnh, tồn tại khí tức bị băng hàn ảnh hướng đến.

"Hàn khí của đại sư huynh."

Hứa Thanh đi đến ngóng nhìn, dứt khoát giơ tay lên đặt ở phía trên, khí tức Cửu Lê trong cơ thể chợt tản ra phía ngoài, theo thần thức của hắn bao phủ bát phương.

"Mở ra trí nhớ của các ngươi."

Trong nháy mắt tiếp theo, ký ức đến từ tất cả cỏ cây trong mảnh rừng rậm Sơn Xi hóa thành từng sợi tơ, đan dệt lại với nhau, lần lượt tạo thành từng đám võng ký ức, sau khi giao thoa trùng lặp, hiện ra cảnh tượng ở trong đầu Hứa Thanh.

Trong cảnh tượng, hắn thấy thân ảnh của đội trưởng cùng với người truy sát phía sau.

Cũng nhìn thấy hai người bọn họ quần chiến trong rừng ram Sơn Xi, cùng với một chút thủ đoạn của riêng từng người.

Cho đến cuối cùng, đội trưởng đi xa rời khỏi mảnh rừng rậm Sơn Xi, tên tu sĩ đuổi giết y tràn ra toàn thân sát khí và cố chấp, truy đuổi theo.

Hứa Thanh mở mắt ra, trong lòng bình tính.

Thật ra hắn cũng không lo lắng cho đội trưởng.

Tuy rằng hắn đã phân biệt nhận ra người truy sát là đại thiên kiêu đứng đầu của Viêm Nguyệt, Viêm Huyền Tử.

Nhưng mà...

"Đại sư huynh có thể dây dưa cùng đối phương ở đây lâu như vậy lại không bị giết chết, nghĩ đến chắc chắn không chết được.

"Vả lại nhìn vẻ mặt hận thấu xương của Viêm Huyền Tử đối với đại sư huynh, hẳn là bị tổn thất rất nặng."

Hứa Thanh trâm ngâm, tính toán thời gian một cái, biết rõ cách thời gian khâu thứ hai kết thúc đã sắp đến.

Nhất là mấy ngày nay, hắn có thể cảm ứng được trận pháp của toàn bộ Sơn Hải đại vực xuất hiện dấu hiệu mở ra, thi thoảng còn có chấn động khuếch tán.

"Lâu nhất hai ngày."

Hứa Thanh thì thào.

Dựa theo hiểu biết của hắn đối với khâu thứ hai trước khi đến, một khi truyền tống mở ra, toàn bộ người tham dự ở đây đều sẽ lập tức bị truyền tống ra bên ngoài.

"Đội trưởng có thể có biện pháp cùng nhau truyền tống đi vào, nhất định có biện pháp cùng nhau truyền ra ngoài, cho nên mấy ngày sau y cũng sẽ đi ra ngoài."

Hứa Thanh an tâm.

Nhưng mà cân nhắc đến tình nghĩa cùng đội trưởng, Hứa Thanh cảm thấy trong hai ngày cũng có thể đi tìm một chút. Cho nên hắn cất bước đi tới không trung, một đường tiến về phía trước để truy tìm.

Một khi dấu vết khí tức của đội trưởng tan biến, hắn lại dựa vào khí tức của Cửu Lê, tản ra thân thức cảm giác ký ức của rừng rậm, sau khi biết được phương hướng mới lại tiếp tục đi đến.

Nhưng đáng tiếc, thời gian còn lại có hạn, cuối cùng Hứa Thanh tìm kiếm hai ngày vẫn không tìm được.

Mà trong hai ngày này, chấn động truyền tống đến từ Sơn Hải đại vực cũng càng ngày càng nhiều hơn, thậm chí có một lần địa phương cách Hứa Thanh xa xa, có tu sĩ Viêm Nguyệt đang bay nhanh ở phía chân trời, thân thể lập tức tan biến, bị truyền tống rời đi.

"Đã bắt đầu."

Hứa Thanh dừng lại cảm giác Sơn Hải đại vực, tìm một ngọn núi khoanh chân ngồi ở phía trên, chờ đợi truyền tống đến.

Theo thời gian dần trôi qua, trong Sơn Hải đại vực truyền ra âm thanh nổ tung đỉnh tai nhức óc vang vọng, như Thần Linh gào thét, khuếch tán bát phương.

Gợn sóng truyền tống cũng hiện ra bên trong Sơn Hải đại vực, vô hình khuếch tán như một luồng sóng lớn quét sạch thiên địa.

Mà người bị truyền tống đi đầu tiên, là những tu sĩ không thu được tọa ky, tiếp theo dựa theo trình độ thu được tọa ky mạnh yếu, liền tục tiến hành truyên tống.

Vì vậy nếu có thể đứng trên một độ cao có thể nhìn xuống toàn bộ Sơn Hải đại vực, sẽ có thể thấy dưới sóng lớn truyền tống, từng đạo thân ảnh tu sĩ lập lòe truyền tống, nhao nhao tan biến, duy chỉ có có một người dù cho sóng lớn truyền tống có quét qua như thế nào, vẫn thủy chung tồn tại!

Mà theo toàn bộ người tham dự trong Sơn Hải đại vực liên tục tiêu tán, thân ảnh đó vẫn không bị ảnh hướng đến chút nào như trước, cho đến trôi qua mấy canh giờ, toàn bộ Sơn Hải đại vực chỉ còn lại một mình hắn không bị truyền tống đi.

Hứa Thanh nhăn mày lại, nhìn lên bầu trời.

Thiên địa oanh oanh, bởi vì trong Sơn Hải đại vực chỉ còn mình hắn, cho nên tất cả chấn động truyền tống đều đồng loạt bộc phát ở khu vực của hắn, thậm chí bởi vì chấn động truyền tống không ngừng hội tụ, trên trời màn cũng tạo thành một cái vòng xoáy khổng lồ giống như hắc động.

Âm ầm chuyển động.

Nhưng cho dù chúng nó dẫn dắt như thế nào, cảm giác truyền tống thủy chung không có hình thành ở trên người Hứa Thanh, cũng không cách nào truyền tống hắn ra ngoài.

Phát hiện này khiến Hứa Thanh có chút ngoài ý muốn.

"Nếu như không thể truyền tống, vậy ta tự đi vào là được!"

Hứa Thanh nheo mắt lại, từ trong khoanh chân đứng lên, bước thẳng đến vòng xoáy trên màn trời!
Bình Luận (0)
Comment