Chương 1996: Thần Vực vô chủ (2)
Chương 1996: Thần Vực vô chủ (2)Chương 1996: Thần Vực vô chủ (2)
Chương 1996: Thần Vực vô chủ (2)
Thần sắc của Hứa Thanh có chút cổ quái, ấn tượng khắc sâu nhất của hắn đối với Thiên Mặc Tử, chính là lúc đối phương mở miệng kêu tên người bên ngoài, mỗi một lần xưng hô đều không giống nhau.
Cái gì mà vương bát đản, khốn kiếp, cẩu thối, ác độc cầm thú.
Bây giờ lại thêm tự đại điên cuồng, tiểu nhân hèn hạ.
"Nói một chút coi.'
Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, đi thẳng về phía trước.
Mắt thấy Hứa Thanh nguyện ý nghe mình nói, Thiên Mặc Tử lập tức cảm giác tâm thần chấn động, đi nhanh vài bước đến bên cạnh Hứa Thanh, thấp giọng mở miệng.
"Hứa ca, mặc kệ người ngoài đồn đại như thế nào, nhưng trên thực tế thì Viêm Nguyệt Huyền Thiên ta từ xưa đến nay, trong lịch sử ghi chép chỉ có ba lượt mở ra Thần Vực."
"Mỗi một lần đồng dạng đều là cùng một tòa Thần Vực, chỉ là vị trí xé rách không giống nhau, lại bởi vì Thân Vực quá lớn, cho nên phân lớn người ngoài cũng không biết vê việc này, còn tưởng rằng là Thần Vực khác biệt."
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.
"Cùng một tòa Thần Vực?"
Thiên Mặc Tử lập tức gật đầu.
"Không sai, vả lại tòa Thần Vực đó không có ghi chép trong lịch sử đại lục Vọng Cổ, nói cách khác, nó không phải hậu thiên tạo thành, mà đã. .... tồn tại từ trước!"
Tâm thần của Hứa Thanh khẽ động, tin tức này rất quan trọng, cũng là thứ mà hắn lúc trước không dự liệu được.
"Cho nên lần này mở ra, có lẽ vẫn là chỗ Thần Vực đói" Thiên Mặc Tử thấp giọng nói.
"Mặc dù không biết được lần này sẽ xé rách ở vị trí nào, nhưng mà căn cứ ghi chép lúc trước, sinh linh tôn tại trong đó đều đã được phân chia cấp độ."
Nói xong, Thiên Mặc Tử cầm ra một khối ngọc giản.
"Cấp độ cùng với hình thái cụ thể đều ở trong đây."
"Mặt khác, mấy lần trước thuận lợi cũng bởi vì một điều kiện trọng yếu, đó chính là... .. trong Thần Vực này, không có chủ thần!"
Hứa Thanh dừng lại.
"Bình thường trong Thần Vực đều tôn tại chủ Thần Linh, nhưng trong Thần Vực đó lại không co
"Gia tộc của ta đã phân tích qua việc này, có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao nhiều lần đại săn bắn đều lựa chọn Thần Vực ấy."
"Mặt khác... .. trong đó khả năng còn có những mục đích khác cấp độ càng sâu hơn."
Thiên Mặc Tử lập tức thu hồi ánh mắt nhìn về phía Thần Sơn, sau đó nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh gật đầu, biết được ý của đối phương.
"Chân tướng như thế nào, không phải chúng ta có thể phân tích, nhưng đối với chúng ta mà nói, bản thân của săn bắn mặc dù nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng chỗ tốt cũng vô cùng kinh người."
"Hết thảy sinh linh trong Thần Vực đều là bảo vật, hồn có thể luyện thành Thiên Đạo, thân có thể bồi dưỡng máu thịt cùng tu vi."
"Nhưng có một tai hại, đó chính là săn giết sinh linh Thân Vực, sẽ hình thành ấn ký nguyên rủa."
"Giết càng nhiều, giết cấp độ càng cao, ấn ký nguyền rủa lại càng khắc sâu, nhưng ma. . . Thần Vực vô chủ, cho nên mặc dù ấn ký sâu hơn cũng không có việc gì lớn.'
"Đồng thời ở trong khâu này, tiêu chuẩn lựa chọn người đứng đầu, cũng là nhìn độ sâu cạn của ấn ký."
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, về việc săn giết sinh linh Thần Vực sẽ hình thành ấn ký, mặc dù hắn không đích thân trải qua, nhưng đã gián tiếp cảm thụ.
Ban đầu ở Nghênh Hoàng Châu, trên Thái Sơ Ly U Trụ, lần đầu hắn cảm ứng được bản nguyên Xích Mẫu, chính là từ trên một đạo ấn ký.
Ấn ký nọ cũng chính là do Quỷ Đế giết chết sinh linh Thân Vực biến thành.
"Còn gì nữa không?" Hứa Thanh hỏi một câu.
Thấy Hứa Thanh chủ động mở miệng, Thiên Mặc Tử phấn khởi, tiếp theo nói ra toàn bộ những thứ mình biết.
Cứ như vậy, trong khi hai người một đường đi đến chỗ ở của Hứa Thanh, hiểu biết của Hứa Thanh đối với Thần Vực cũng tăng thêm càng nhiều hơn nữa. Cuối cùng, Thiên Mặc Tử lui ra phía sau vài bước, chắp tay cúi đầu về phía Hứa Thanh.
"Hứa đại ca, tiểu đệ chúc ngươi thắng ngay từ trận đầu trong Thần Vực, thuận lợi nắm vị trí thứ nhất, trở thành Đại Huyên Thiên của Viêm Nguyệt ta!"
"Trong Thần Vực, kính xin Hứa đại ca lưu ý những hạng người sài lang kia, bọn chúng vô cùng ác độc, lòng mang ý đồ xấu, nhất là thằng ngốc Viêm Huyền Tử. Cho nên nếu như có gì cần sai khiến, đến lúc đó đại ca cứ trực tiếp căn dặn, Thiên Mặc Tử ta nhất định hoàn thành!"
Nói xong Thiên Mặc Tử chắp tay rồi mới rời đi.
Đưa mắt nhìn Thiên Mặc Tử, Hứa Thanh trong đầu hiện ra tin tức đối phương một đường báo cho biết, trâm ngâm đi vào chỗ ở.
Một khắc bước vào phòng, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một bóng lưng quen thuộc đứng bên cạnh cửa sổ. Hứa Thanh trừng mắt nhìn, biết rõ đội trưởng muốn bắt đầu biểu diễn, vì vậy ngồi ở một bên, lấy ra một quả táo vừa ăn vừa lặng lẽ chờ đợi.
Không đợi bao lâu, một tiếng than thở thật dài kèm theo thổn thức và tang thương, cùng với đìu hiu vang vọng bên trong căn phòng.
"Tiểu sư đệ, ngươi có biết..... Lần này đại sư huynh khổ đến cỡ nào không"
"Ta.....
Không đợi đội trưởng nói xong, Hứa Thanh giơ tay ném cốt bài Nguyệt Viêm tư quyền cho tới.
"Đã biết, đại sư huynh ngươi muốn cái này, cho ngươi."
Đội trưởng bản năng quay người giơ tay tiếp được, có chút lúng túng nhìn Hứa Thanh, trong đầu đã chuẩn bị tốt lí do để kể khổ, bây giờ lại không nói ra được.
Nhưng cân nhắc đến địa vị của mình, trên mặt của đội trưởng lộ ra biểu cảm thần thần bí bí, thấp giọng mở miệng.
"Tiểu Thanh, sư huynh không lấy miễn phí của ngươi thứ gì, nên ta sẽ cho ngươi biết một bí mật về Viêm Huyền Tử, như thế nào?”