Chương 2007: Lăng mộ của Tổ Đế (1)
Chương 2007: Lăng mộ của Tổ Đế (1)Chương 2007: Lăng mộ của Tổ Đế (1)
Chương 2007: Lăng mộ của Tổ Đế q)
Thác Thạch Sơn phản ứng vô cùng nhanh chóng, cách làm cũng lộ ra quyết đoán, gã hiểu rất rõ lấy tu vi của mình, trong khoảng cách gần như vậy căn bản không phải là đối thủ của Hứa Thanh.
Mặc dù gã không tận mắt nhìn thấy Tịch Đông Tử tử vong, nhưng thông qua miệng người bên ngoài cũng hình dung và hiểu được.
Cho nên gã biết rõ mình lúc đầu đã lộ ra ý muốn dẫn tai họa đến, nếu không lập tức tỏ ra thái độ vả lại cho ra một cái công đạo, sợ là trong nháy mắt tiếp theo sẽ không có cơ hội nữa.
Lại càng không cần phải nói tới người lấm la lấm lét bên cạnh Hứa Thanh, nhìn qua là biết trên người có đầy ý nghĩ xấu, vả lại gã cũng đã nghĩ tới, lúc mình đánh một trận cùng Hứa Thanh ngoài Thánh thành, hình như tên hèn mọn bỉ ổi không giống người tốt đó cũng ở ngay bên cạnh Hứa Thanh.
Có thể ở lại bên cạnh Hứa Thanh dĩ nhiên không có kẻ yếu.
Phán đoán như thế, gã gặp phải bọn họ chắc chắn cửu tử nhất sinh.
Mặt khác, hai người đó vậy mà trêu chọc tôn tại kinh khủng đến thế, đây. ..... cũng là bản lãnh.
Nên biết rằng không phải người nào cũng có thể trêu chọc thứ đáng sợ như thế, cũng không phải người nào đều có thể kiên trì một đường bị truy sát mà không chết.
Tổng hợp lại hết thảy, Thác Thạch Sơn mới không chút do dự kích thích lão gia gia sau đó ném ra, dùng việc này để bày to thái độ của mình.
Mà bây giờ lão gia gia bị ném ra cũng từ trong vẻ mặt mờ mịt giật mình tỉnh lại, một khắc nhìn thấy con sứa màu đỏ cực lớn, toàn bộ hồn thể của lão đều run rẩy, nội tâm cuộn trào đến cực hạn. "Ngươi thằng ranh con.... -"
Đáy lòng của lão gân như phát điên, nhưng bây giờ không có bất kỳ biện pháp nào, cũng không đủ thời gian đi mắng chửi người, nguy cơ trước mắt, lão bộc phát lực lượng Uẩn Thần của bản thân, cách không nhấn một cái về phía con sứa lớn đang tiến đến.
Thiên địa nổ vang, bát phương rung động lắc lư.
Thân ảnh con sứa to lớn nọ cũng có chút dừng lại, nhưng trong phong vân cuốn ngược, thân nó đột phá hết thảy, lần nữa vọt tới.
"Đây là tôn tại đã có thể so với tiểu Thần Linh!"
Nội tâm của lão gia gia run lên, kiên trì tiếp tục ra tay.
Mà phía sau lão, đội trưởng cùng Hứa Thanh cũng lộ ra thân sắc cổ quái đối với việc Thác Thạch Sơn đột nhiên đến và tương trợ, nhất là khi nhìn lão gia gia ra SỨC... Đối phương đã như vậy rồi, bọn họ cũng không thể ra tay xuất thủ, vì vậy Hứa Thanh nhẹ gật đầu về phía Thác Thạch Sơn vẻ mặt lăng nhiên.
"Đa tạt
Nói xong thân thể của Hứa Thanh bay nhanh, vượt thẳng qua bên cạnh Thác Thạch Sơn.
Thác Thạch Sơn cũng lui về phía sau, nhưng hiển nhiên tốc độ không nhanh bằng Hứa Thanh, sau khi bị Hứa Thanh vượt qua, gã miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
"Huynh đệ nhà mình, không cần khách khí."
Đội trưởng nghe vậy có chút thay đổi sắc mặt, gật đầu ve phía Thác Thạch Sơn, tiếp tục bay theo sát Hứa Thanh nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhanh, thân ảnh hai người tan biến khỏi phía chân trời.
Còn Thác Thạch Sơn cho dù cũng liều mạng bay nhanh, nhưng cuối cùng tốc độ vẫn là chậm một chút, mà lão gia gia nọ mặc dù không ngừng truyền ra tiếng kêu thê thảm, nhưng vẫn có thể dựa vào thủ đoạn của mình trì hoãn một chút.
Vì vậy Thác Thạch Sơn dần dần thuận lợi kéo giãn khoảng cách cùng với con sứa khổng lồ.
Cho đến khi tới một phạm vi đủ xa thì Thác Thạch Sơn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, biết mình tạm thời an toàn, nhưng vừa nghĩ tới sự thê thảm của lão gia gia, đáy lòng của gã không khỏi cảm thấy đắng chát.
"Sao lại như thế.... .
Ở một phía khác, Hứa Thanh và đội trưởng rốt cuộc đã hoàn toàn bỏ qua con sứa lớn, nhưng tốc độ vẫn không giảm, sau khi liên tiếp bay mấy canh giờ, theo đội trưởng ra tay, sợi dây nhân quả giữa bọn họ và con sứa lớn mới trực tiếp cắt đứt.
Sau khi cắt đứt, hai người bọn họ vẫn đang lo lắng, dưới đội trưởng dẫn đường, lại liên tiếp bay thêm mấy ngày, theo cảm giác trái tim đập nhanh hoàn toàn tan biến, nguy cơ đến từ con sứa khổng lô mới xem như hoàn toàn giải quyết xong.
Giờ phút này trên một tòa thịt thái tuế* tạo hình như cây nấm lớn hơn 10 trượng, đội trưởng đợi ở đó thở ra một hơi dài.
(*Thịt thái tuế: Mặt ngoài mềm mại và có độ đàn hồi giống như bánh đúc, kết cấu tương tự bọt biển, trong suốt hoặc có màu tùy theo loại. Đây là nguôn dược liệu quý, được gọi là gọi là “thiên nhiên thái tuế” hay "thịt cỏ linh chi hoang dã”. )
Nhớ lại từng màn lúc trước, y không nhịn được mà cảm khái.
"Ngươi xem, lúc trước ta đã nói với ngươi, tên thạch cứt sơn đó là người tốt."
Nói xong đội trưởng giơ tay lên đào ra một khối thịt thái tuế bên dưới, đặt vào trong miệng nuốt xuống.
"Ăn chút đi, loại thịt thái tuế này là món an toàn duy nhất trong Thần Vực."
Hứa Thanh cũng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, xác định con sứa kinh khủng đó đúng là không còn nhân quả cùng mình nữa, mới thả lỏng tâm tình xuống.
Sau đó hắn nhìn qua đội trưởng.
Đội trưởng cười mỉa.
"Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn."
Nói xong đội trưởng đưa một khối thịt thái tuế đào ở dưới cho Hứa Thanh.
Dù đã sớm quen với sự điên cuồng của đội trưởng, nhưng nội tâm của Hứa Thanh vẫn xuất hiện gon sóng, hắn tram mặc tiếp nhận khối thịt thái tuế, không có do dự như trước kia mà trực tiếp đặt vào trong miệng nuốt xuống.
Bởi vì nếu đã như vậy rồi, cũng không sợ trêu chọc nhiêu thêm những phiền phức khác.
Mà mặc dù loại thịt thái tuế này thoạt nhìn đen si nhưng ăn vào trong miệng mùi vị lại đặc biệt ngọt ngào, giống như cũng có bồi dưỡng nhất định đối với linh hồn, khiến tinh thần người ta không khỏi chấn động.
"Thế nào tiểu sư đệ, ta không lừa ngươi chứ, thịt này rất ngon, ta nói cho ngươi biết, trước kia nơi đây có rất nhiều thịt thái tuế, vê sau bị ta phát hiện ra công hiệu nay. . . . …
"Thế nên đã ít đi." Hứa Thanh tức giận mở miệng.