Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 1836 - Chương 2018: Bắc Tuế Thanh Mộc (2)

Chương 2018: Bắc Tuế Thanh Mộc (2) Chương 2018: Bắc Tuế Thanh Mộc (2)Chương 2018: Bắc Tuế Thanh Mộc (2)

Chuong 2018: Bac Tue Thanh Mộc (2)

Hứa Thanh từ xa nhìn thấy, nội tâm chấn động.

Mặc kệ là cây tinh không hay là cự thú, trong mắt hắn đều như Thần Linh, không thể chống cự, không thể rung chuyển.

Hắn không biết vì sao bọn họ chiến đấu, nhưng nhìn từ khát vọng của Thần Tàng thứ hai trong cơ thể, rõ ràng báo cho Hứa Thanh biết, con cự thú kinh khủng kia... . chính là đầu nguồn Thần Tàng khát vọng!

Mà trong khi Hứa Thanh chú ý đến trận tranh đấu trong tinh không, đuôi rắn của cự thú lập tức nhoáng một cái, con mắt rắn trực tiếp tập trung vào Hứa Thanh, sau đó hất lên, vạch phá tinh hà, phá toái hư không đến.

Nó há to miệng, muốn thôn phệ Hứa Thanh và cả tinh không bốn phía. Hai mắt Hứa Thanh ngưng tụ, thân thể bỗng nhiên lui vê phía sau, cùng lúc đó đại thụ tinh không lay động, một mảnh lá cây cực lớn đột ngột hiện ra, đi đầu một bước xuất hiện ở phía trước Hứa Thanh.

Lá to như đại lục, khô hơn phân nửa, chỉ có hai thành khu vực hiện ra sinh cơ, giờ phút này trôi nổi uốn lượn như thuyền, thoáng một cái đã qua trước mặt Hứa Thanh.

Trong nháy mắt tiếp theo, sức mạnh to lớn phủ xuống, Hứa Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, tiếng gào to bên tai xa dần cho đến tan biến, đợi khi hết thảy mọi thứ trước mắt rõ ràng. ..... Tinh không không có ở đây, đại thụ không có ở đây, cự thú cũng không thấy.

Hiện ra ở trong mắt Hứa Thanh là một cái thế giới.

Thế giới này màu xám, đại địa và bầu trời cũng là như thế, nơi ánh mắt nhìn thấy đều là sương mù mỏng manh, không thấy sinh mệnh, chỉ có phế tích xa xa cùng với sương mù mông lung. Tâm thân Hứa Thanh ngưng tụ, ánh mắt đảo qua bốn phía, trong đầu nhanh chóng chuyển động.

Nhớ lại từng màn từ khi bước vào vòng xoáy thứ bảy, mặc kệ là hư vô yên tính lạnh như băng, hay là cây tinh không cùng cự thú tranh mệnh, hoặc là thế giới hiện ra ở trước mặt bây giờ, đều tạo cho hắn một loại cảm giác không chân thật.

Duy chỉ có khát vọng của Thần Tàng thứ hai trong cơ thể, hình như mới là tồn tại chân thật duy nhất.

"Con cự thú nọ chính là đầu nguồn khiến cho Thần Tàng Độc Cấm chấn động. ..... Về phần mảnh lá cây nọ.... -"

Hứa Thanh nheo mắt lại.

Không biết giới này là ở trong lá cây, hay là trạm tiếp theo của cuộc hành trình trong vòng xoáy.

Một lát sau, Hứa Thanh thu hồi tâm thân, ngẩng đầu nhìn màn trời màu xám, lại cảm giác sương mù bốn phía.

Sương mù, là độc. Thân thể Hứa Thanh nhoáng một cái bay vê phương xa, mấy ngày sau trong mảnh trời đất bị sương độc bao phủ này, bên trong một mảnh phế tích, thân ảnh Hứa Thanh đứng phía trên một chỗ tháp nghiêng cao ngất.

"Đây là một thế giới héo rũ, không có sinh mạng, khả năng lớn chính là mảnh lá cây bay tới nọ.....'

"Thứ khiến cho thế giới héo rũ, là độc nơi đây.

"Có lẽ giới này đã từng phồn vinh, nhưng bây giờ. .. . Đã thành bụi bặm.”

Hứa Thanh cúi đầu, ánh mắt xuyên thấu sương mù nơi đây, nhìn qua phế tích bốn phía, có thể thấy được con đường không trọn vẹn, có thể thấy được dấu tích của kiến trúc, có thể thấy được cổ miếu sụp xuống, có thể thấy được pho tượng rách nát.

Nhìn qua toàn cảnh, có thể lờ mờ cảm thụ được sự phồn hoa của thành trì giới này không biết bao nhiêu năm trước. Nhưng bây giờ, một mảnh tàn lụi.

Hứa Thanh trâm mặc, hồi lâu hắn thu hồi ánh mắt, nhìn tới hơn mười khối bi văn sụp xuống trên phiến đá lớn phía trước tháp nghiêng.

Hắn vung tay phải lên, những mảnh vỡ bi văn lập tức trôi nổi, xếp đặt hội tụ lại, hình thành tấm bia đá vạn trượng.

Tuy là miễn cưỡng chắp vá nguyên vẹn, nhưng có tàn quang chậm rãi xuất hiện ở bên trong, từ xa nhìn lại, khói độc bao phủ thế giới, dường như dâng lên một tia ánh sáng văn minh.

Trong tàn quang lưu chuyển, phù văn của tấm bia đá cũng dần dần hiện ra rõ ràng.

Những thứ phù văn này nhìn qua khó hiểu ý nghĩa, nhưng nếu dùng thần thức bao phủ sẽ có nhận thức hiện ra trong lòng.

Nó ghi chép lịch sử giới này.

Giới tên Bắc Tuế Thiên, là một trong cửu thiên dưới trướng Tiên Đế, Tiên Đế thân phong Thanh Mộc là đạo của Bắc Tuế, che chở giới này, thủ vệ muôn dân trăm họ trăm vạn năm.

Nhưng Tiên Đế vẫn lạc, ngoại thần xâm nhập, cửu thiên sụp xuống, hạo kiếp tang thương.

Phía sau có tà sùng nhúng chàm giới này, độc hại thiên linh, hình thành đại dịch, lan khắp Bắc Tuế, suy yếu Thiên Đạo, muốn thôn phệ.

Bách tính giới này cửu tử trong dịch, tu Sĩ giới này diệt trong ôn ấy.

Trong đó cũng có lần phản kháng, ba lượt cải mệnh, nhưng đều thất bại.

Một lần cuối cùng, thủ lĩnh giới này hội tụ toàn lực, cuối cùng khai thiên.

Nhưng trong khe nứt đi ra một hung thú, đầu trắng thân bò một mắt đuôi rắn, nháy mắt xuất hiện, thế giới héo rũ, trời sụp đất diệt.

Trên tháp nghiêng, Hứa Thanh cảm giác ấn ký của bi văn, hiểu ra nguồn gốc giới này và biết lý do khô héo, về phần Tiên Đế nhắc trong ấy, nghĩ đến hẳn là vị Tổ Đế nào đó chôn xuống bên trong Đế lăng.

"Bắc Tue, Thanh Mộc....."

Hứa Thanh nghĩ tới cây đại thụ tỉnh không nọ.

Về phần hung thú tà sùng được miêu tả, giống như đúc cùng con thú hắn thấy trong tinh không lúc trước.

Giờ phút này sau khi trâm ngâm, Hứa Thanh đợi một hồi, không thấy những biến hóa khác xuất hiện, vì vậy đang muốn tản đi thần niệm.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói trâm thấp già nua, từ màn trời và đại địa, từ phế tích cùng bi văn, từ toàn bộ vật chất trong thế giới này, truyền tới trong lòng Hứa Thanh.

"Tà túy kia, tên là Minh Phỉ."

"Là lúc tiên giới sụp đổ, ngoại thân xâm nhập, toàn bộ sinh linh tử vong, là oán hận ẩn chứa trong thất chủng cảm xúc tiêu cực của bọn họ hội tụ mà thành."

"Tiểu hữu bên ngoài, ngươi là vị tu sĩ đầu tiên tới đây sau khi Tiên Đế vẫn lạc....

"Xin, giúp ta một chút."

Vẻ mặt Hứa Thanh như thường, không có chút ngoài ý muốn nào, bây giờ ngẩng đầu nhìn màn trời, trâm thấp mở miệng.

"Ngươi là ai?"

"Tiên Đế ban cho tên Thanh Mộc, che chở Bắc Tuế, là Thiên Đạo của thế giới này.'

Giọng nói già nua vang vọng khắp bát phương.
Bình Luận (0)
Comment