Chương 2034: Hứa hẹn bên trong thời quang (2)
Chương 2034: Hứa hẹn bên trong thời quang (2)Chương 2034: Hứa hẹn bên trong thời quang (2)
Chương 2034: Hứa hẹn bên trong thời quang (2)
Mà nhìn lân thứ hai, Thần lại thấy nó lại tâm thường như thế, chỉ là một cái ngón tay bình thường.
Không hề tinh tế ti mỉ, cũng không phải đặc biệt thô ráp, có thể thấy được vân tay vô cùng đơn giản.
Xuất hiện ở... trong ánh mắt của Thần Linh, chiếu vào bên trên bộ mặt của Tri Chu.
Nhẹ nhàng chạm một cái.
Khiến Tri Chu trên mặt thi thể run rẩy kịch liệt, lạnh lùng trong mắt từ xưa không thay đổi đã hỏng mất, bình tĩnh như vĩnh hằng bị toái diệt.
Thần Linh ... cũng có cảm xúc!
Lạnh lùng đã thành sững sờ.
Bình tĩnh trở thành mờ mit.
Giờ khắc này Thần hình như hiểu, thứ trở ngại Thần Đài của bản thân không phải đến từ ba vị Thần kia, mà đến từ...... ngón tay vốn không nên xuất hiện này.
"Hóa ra, là ván cầu."
Vì vậy, Tri Chu không có bất kỳ ngoài ý muốn, chia năm xẻ bảy trở thành bụi bặm!
Vì vậy, Đế thi không có bất kỳ phản kháng, phía dưới tế đàn hóa thành vực sâu, không ngừng rơi xuống, cũng bị hư vô chôn xuống!
Vì vậy, hồn còn sót lại cũng khó nổi lên gợn sóng, bị trấn áp rơi xuống!
Thế giới của Thần thành một mảnh đen nhánh.
Cùng nhau tối đi không chỉ là nơi đây, còn có Sơn Hải đại vực. . .
Thế giới của Thần đã thành bóng tối, nhưng Hứa Thanh cùng đội trưởng trong thế giới Đế cung đã xuất hiện sắc thái, không còn trạng thái người giấy dễ dàng bị cắt xé nữa, máu thịt trở về. Lần này đội trưởng hiếm thấy không để cho Hứa Thanh thất vọng.
"Âm thanh phá bích chướng, Thự Quang nứt phong ấn, ngón tay thời gian trấn Thân, tiểu sư đệ, thời đại mà ta và ngươi đợi. .... Đã đến!"
Đội trưởng cười to sau đó hóa thành lưu quang, bỗng nhiên phóng về phía Đế thi bị ngón tay của Lý Tự Hóa trấn áp.
Nội tâm Hứa Thanh xuất hiện gợn sóng kịch liệt, từ sau khi đi đến Thần Vực, đây là lần đầu tiên nội tâm của hắn xuất hiện chấn động như vậy, thật sự là đã làm quá nhiều đại sự cùng đội trưởng, khiến cho Hứa Thanh trên trình độ nhất định đã gần như không gợn sóng không sợ hãi.
Nhưng cho dù như vậy, giờ phút này nội tâm của hắn vẫn phải chấn động, nhưng hắn đồng dạng không chân chờ chút nào, thân như ánh sáng cùng đội trưởng vọt thẳng đến Đế thi.
Một đến đan điền, một đi nê hoàn! Giờ phút này còn có một vị tốc độ cũng rất kinh người, chính là Viêm Huyền Tử.
Nàng nhìn từ đầu tới đuôi, trong lòng cuộn trào chấn động, vì vậy nàng kiên định tín niệm bản thân, mặc kệ là ngăn cản hay là cướp đoạt, đều sẽ không bỏ qua cơ hội.
Mắt thấy thân ảnh của nàng sẽ đi cùng Hứa Thanh và đội trưởng nhảy vào Đế thi.
Đúng lúc này đội trưởng giơ tay lên bấm niệm pháp quyết, chỉ một ngón tay tới phương xa.
Bên trong Đế lăng, ngoài Đế cung, trong mê cung đang sụp xuống xuất hiện một viên hạt châu.
Lưu quang bốn phía hạt châu chính là âm dương, trong đó lưu chuyển khí tức cổ xưa, ẩn chứa bổn mạng chi nguyên, nhìn qua chính là chí bảo.
Chỉ là giờ phút này trong nháy mắt xuất hiện, tựa như con cá bị cách xa nguồn nước, như là nắm bùn đã mất tính ướt át..... bắt đầu khô nứt, bắt đầu toái diệt, bắt đầu tử vong.
Một khi vỡ vụn, nó sẽ không còn tồn tại, trừ phi có thể trong thời gian ngắn, con cá gặp nước đọng, khối bùn lần nữa được bôi nước.
Mà trong chốc lát, thân thể Viêm Huyên Tử đang muốn phóng tới Đế thi bỗng chấn động mạnh một cái, nàng cảm nhận được khí tức của hạt châu đó, chính là bổn mạng châu của nàng, cũng là đâu nguồn cơn hận đối với Nhị Ngưu.
Đối với nàng mà nói, từ cừu hận của nàng đối với Nhị Ngưu hận, có thể nhìn ra trình độ trọng yếu của hạt châu.
Nàng cũng nhanh chóng có phán đoán, hoặc là... Tiếp tục đuổi vào Đế thi, hoặc là bỏ qua nơi đây đi cầm lại hạt châu bổn mạng.
Đây chính là mục đích đội trưởng bấm niệm pháp quyết.
Viêm Huyền Tử không lựa chọn. Trong mắt nàng đỏ thẫm, thân thể nhoáng một cái lập tức vọt đi xa, toàn lực bay nhanh về chỗ hạt châu bổn mạng của mình.
Hầu như nháy mắt khi nàng rời đi, đội trưởng và Hứa Thanh đã tới Đế thi gân không ngừng rơi xuống vực sâu, lúc lên lúc xuống, hai người nháy mắt chui vào trong đó.
Đế thi chìm vào trong vực sâu hư vô, không thấy tung tích.
Mảnh Đế cung này cũng hoàn toàn sụp xuống, không còn tồn tại.
Cùng nhau sụp xuống là Đế lăng, cũng là ngôi sao.
Về phần đám người Thiên Mặc Tử trong đó, giờ phút này cũng đều vẫn còn sợ hãi bay nhanh dịch chuyển, cách xa nơi đây.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong Thần Vực, ở khu trung tâm viên tinh thần, đã thành một cái vòng xoáy màu đen, chuyển động trong im hơi lặng tiếng, dẫn dắt toàn bộ Thần Vực.
Ngoài vòng xoáy, ba người Thiên Mặc Tử trâm mặc.
Cho đến khi khí tức mênh mông từ đám Thần của bọn họ phủ xuống, ánh sáng lóng lánh, thân uy bao phủ bát phương, ba thân ảnh Thần Linh giáng lâm Thần Vực, xuất hiện ở phía trên mảnh vòng xoáy này.
"Thời cơ, đã đến."
Nhật Thần, nhàn nhạt mở miệng.
Đám người Thiên Mặc Tử nhao nhao cúi đầu, nội tâm phức tạp, lúc trước bọn họ từng có suy đoán, tại sao. ..... từ đầu đến cuối ba vị thần đều không xuất hiện.
Nhưng bây giờ nhìn tới, hình như đây cũng không phải là một cái nghi vấn.
Viêm Huyền Tử cầm lại hạt châu cũng xuất hiện ở nơi đây, tương tự trầm mặc, bởi vì nàng dĩ nhiên hiểu rõ, đám người Thiên Mặc Tử cũng tốt, mình cũng được, bên trong Thần Vực này... đều là quân cờ. "Như vậy, người hạ cờ kế tiếp, là ai?"
Viêm Huyền Tử cúi đầu, nhìn xuống vòng xoáy thâm sâu, vòng xoáy dần dần lan tràn trong cặp mắt của nàng, chiếm cứ toàn bộ con ngươi.
Một mảnh đen nhánh. ...
Sơn Hải đại vực, phía dưới Cửu Lê, có một đôi mắt bên trong màu đen chậm rãi mở ra, thu liễm đêm tối trong con mắt, như vòng xoáy vô tận.
"Thời cơ, đã tới chưa?”
Giọng nói thì thào khàn khàn truyền từ trong miệng của gã, tựa như vực sâu năm tháng có cơn gió thổi qua, làm thức tỉnh một cái hứa hẹn thành Thần bên trong thời gian.
Vì vậy, thời gian dần qua ... gã đứng lên.
Đi đến điện thờ bị phong ấn trấn áp ở phía dưới Cửu Lê.
Trong bàn thờ, Thần Linh Tri Chu héo rũ đã bắt đầu suy bại. .. .. Mà vận mạng tương liên khiến cho khí tức của thân ảnh đi tới càng dần càng mạnh.
Gã, đang hấp thu hết thảy mọi thứ của Thần Linh Tri Chu.