Chương 2063: Đường của Hứa Thanh (1)
Chương 2063: Đường của Hứa Thanh (1)Chương 2063: Đường của Hứa Thanh (1)
Chương 2063: Đường của Hứa Thanh (1)
Thần Sơn lập lòe kim mang, nhưng lại không truyền ra thân chỉ gì.
Trong mắt ba vị Đại tư quyền có thâm ý nhưng cũng không mở miệng nói câu nào.
Về phân tộc nhân Viêm Nguyệt bốn phía cùng với những tộc quần phụ thuộc, còn cả vô số người vây xem, tinh thần từng người phấn khởi, tràn đầy chờ mong, tuy có kinh ngạc nhưng lại rõ ràng không nhiều lắm.
Tựa hồ cũng không quá ngoài ý muốn đối với hành động thách thức Đại Huyền Thiên của Viêm Huyền Tử.
Đây cùng là tập tính của tộc quần Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc.
Vô số năm qua, bởi vì số lượng tộc nhân bổn tộc Viêm Nguyệt không quá đông, lại vì bảo trì chiến lực của tộc mạnh, cho nên đã ngâm đồng ý trình độ tranh đấu nhất định, thậm chí mục đích mặt ngoài của đại săn bắn cũng chính là như vậy.
Lấy phương thức dưỡng cổ bồi dưỡng ra dòng máu hiếu chiến của tộc quần, đồng thời chọn ra người càng mạnh hơn trong tranh đấu tàn khốc khôn sống ngu chết này.
Cho nên mỗi một lần săn bắn, sau khi lựa chọn ra danh xưng Huyền Thiên, đều ngầm đồng ý các phương thách thức, nhưng chỉ giới hạn ở cùng ngày.
Đây là ở trong quy tắc.
Mà nhìn chung lịch sử của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, mặc dù trường hợp thách thức Huyền Thiên không xuất hiện nhiều lắm nhưng cũng là có.
Cho nên các phương không hề cảm thấy kỳ quái đối với việc Viêm Huyền Tử thách thức.
Nhất là hành vi của Viêm Huyền Tử trước tiên đã thừa nhận thân phận Đại Huyền Thiên của Hứa Thanh, như vậy cũng không phải là phá hư buổi lễ, càng chưa nói tới chất vấn lựa chọn công chính.
Gã chỉ dựa theo quy tắc cho phép để thách thức mà thôi.
Nhưng mà sau khi lựa chọn ra Đại Huyên Thiên vẫn còn tới khiêu chiến, từ xưa đến nay. .... là lần đầu tiên.
Dẫu sao vinh quang của Đại Huyền Thiên vượt xa Huyền Thiên.
Mà địa vị của Đại Huyền Thiên siêu phàm, cho nên đối với việc thách thức, có thể dựa vào thân phận một lời cự tuyệt.
Chỉ là thanh danh nhất định sẽ bị hao tổn, vinh quang Đại Huyền Thiên cũng sẽ bị long đong.
Mặt khác thách thức Đại Huyền Thiên, tự nhiên phải trả giá thật nhiều, người khiêu chiến một khi thua, nhất định phải tống xuất hồn huyết cùng một nhịp thở với tính mạng của bản thân.
Hồn huyết cũng không phải là khống chế sinh tử, mà tư cách sử dụng thế mệnh trước nguy cơ.
Nhưng nếu như Đại Huyền Thiên thua, thì không cần trả giá ra đại giới gì.
Nhìn như không công bằng, nhưng vốn là hành động bề dưới phạm thượng bề trên, tất phải có giác ngộ như vậy.
Vì thế theo lời nói của Viêm Huyền Tử vang vọng, trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ ánh mắt nhao nhao hội tụ tới chỗ Hứa Thanh, chờ đợi Hứa Thanh lựa chọn.
Hứa Thanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn về phía Viêm Huyền Tử, hắn tự nhiên nhìn ra mặc dù vai phải đối phương thiêu đốt hỏa diễm màu trắng, trong đó có một tòa Đại Thế Giới to lớn kinh người, nhưng. ..... Lại không phải là Uẩn Thần!
"Quy Hư nhị giai. Hứa Thanh nheo mắt lại.
Nếu như Viêm Huyền Tử đã thành Uẩn Thần, hiện ra loại khí thế này hắn không có để ý quá nhiều, đối phương chẳng quá chỉ là như vậy mà thôi.
Nhưng nếu vẫn chưa trở thành Uẩn Thần, lại hình thành Đại Thế Giới giống như Uẩn Thần thì lại khác.
Đây có chút không nhất trí cùng Hứa Thanh đã từng phán đoán.
Bên trong phán đoán lúc trước của hắn, đối phương ở trong lăng mộ Thần Vực, hội tụ Đại Thế Giới trước đó chưa từng có, xác nhận mục đích là vừa vào Quy Hư sẽ sải bước thẳng tới Uẩn Thần.
Mà giờ khắc này Hứa Thanh không thể không thừa nhận, hắn xem thường quyết đoán của Viêm Huyền Tử.
Với Đại Thế Giới đó thì đối phương đúng là đủ sức để bước vào Uẩn Thần, tư cách hội tụ pháp tắc bản thân, hình thành đạo cơ khư thổ vạn hóa hư thực!
Còn trường hợp này, gã từng bước một mà tiến, khi đạt đến Quy Hư đại viên mãn, đột phá trở thành Uẩn Thần, trình độ đáng sợ không nói điên cuồng, nhưng đủ để chấn động Vọng Cổ cùng thời.
"Không hổ là đại thiên kiêu đệ nhất của Viêm Nguyệt đương đại!"
Hứa Thanh thì thào trong lòng, trong mắt cũng dần dần lộ ra chiến ý.
Đối thủ như vậy, để cho nội tâm của hắn ngưng trọng, đồng thời cũng hiếm khi nổi lên ý niệm tranh phong.
Tiếp nhận thách thức hay không đã không cần dùng ngôn từ để thuyết minh, ánh sáng trong mắt Hứa Thanh đã hiện ra đáp án.
Mắt thấy Hứa Thanh bốc lên chiến ý, chiến ý trong mắt Viêm Huyền Tử càng đậm, khí tức trên người càng mạnh, hỏa diễm màu trắng phía bờ vai bên phải bộc phát, trâm thấp mở miệng.
"Hứa Thanh, ta Quy Hư nhị giai, ngươi Quy Hư nhất giai, cho dù Quy Hư của ngươi không giống tâm thường, nhưng Quy Hư của ta cũng có thiên địa tạo hóa, vả lại ta thân là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, thân thể siêu việt nhân tộc ngươi."
"Vì vậy tới chiến, ta tự trói tay trái!"
Viêm Huyền Tử nhàn nhạt mở miệng, thả tay trái sau lưng, trận chiến này gã sẽ không vận dụng tay trái.
Mặc dù hành vi có chút ngốc, nhưng đây cũng chính là suy nghĩ của cường giả.
Không phải nghĩ cho Hứa Thanh, mà là vì tôn nghiêm của chính gã.
Dù là bởi vậy mà thua cũng chỉ là thua trận chiến này, mà không phải là thua tâm.
Từ nhỏ đến giờ gã chiến đấu vô số, nhiều lần sinh tử, cái tên Viêm Huyền Tử là gã dựa vào bản thân từng bước một trấn áp đồng tộc cùng thời, trấn áp thiên kiên các tộc bát phương, từ đó hoàn toàn xứng đáng cầm được.
Cho nên trái tim của gã một mực kiên định, gã biết rõ con đường tu hành chính là tranh giành cùng vạn linh, đấu cùng chư thiên, mà hành vi của Hứa Thanh ở Thần Vực đã lưu lại ý niệm chấn động trong lòng của gã, gã nhất định phải phá vỡ ý niệm này.
Thắng có thể phá, gã sẽ tiếp tục đi tới đích trên con đường vô địch đương đại.
Nếu như thất bại, ý niệm đó cũng sẽ chuyển thành động lực giúp bản thân gã đuổi theol
Nhưng nếu không chiến, niệm gã không thông.
Giờ phút này vừa nói xong, Viêm Huyền Tử giơ chân phải lên, một bước tiến tới chỗ Hứa Thanh.
Nháy mắt bước chân hạ xuống, thiên địa nổ vang.
Hỏa diễm màu trắng phía bên bờ vai phải dựng lên ngập trời, khuếch tán ở giữa thiên địa, âm âm quét về bát phương.
Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt trăm dặm, sát na đã ngàn dặm.
Biển lửa ngàn dặm với sức nóng kinh thế khiến cho thiên địa biến sắc, đồng thời tòa Đại Thế Giới trong ngọn lửa cũng theo đó càng thêm mênh mông, nhưng hiển nhiên vẫn là hơi co lại.
Ngàn dặm cũng chỉ là sau khi thế giới này đã thu nhỏ lại đến trình độ nhất định biểu hiện ra mà thôi.