Chương 2070: Chủ nợ thức tỉnh (2)
Chương 2070: Chủ nợ thức tỉnh (2)Chương 2070: Chủ nợ thức tỉnh (2)
Chương 2070: Chủ nợ thức tỉnh (2)
Tiểu Ảnh thức tỉnh từ năm ngày trước, sau đó giả chết một nén nhang đã bị Hứa Thanh phát hiện.
Vốn dĩ Hứa Thanh cũng cho rằng nó thật sự đã chết rồi.
Dau sao lúc ấy trong Sơn Hải đại vực vì lấy ra Cửu Lê, Ảnh Tử đã nhận lãnh cơn diệt sạch, sau cùng càng là ý chí cũng tiêu tán, giống như ngủ say, cũng tựa như tử vong.
"Sinh mệnh cũng rất cứng cỏi."
Hứa Thanh thì thào trong lòng, cũng khá là vui vẻ đối với việc Ảnh Tử khôi phục, vì vậy trên mặt nở nụ cười.
Nhưng lão tổ Kim Cương Tông hẳn là không vui, mà bản thân Ảnh Tử có lẽ nửa vui nửa buồn.
Vui sướng chính là mình sống, sầu lo chính là tương lai nhất định còn có thêm nhiều chuyện nguy hiểm như vậy. . .
Nhưng nó không dám biểu hiện ra, chỉ có thể cẩn thận bày ra cảm xúc vui vẻ, tiếp đó càng thêm thận trọng truyền ra lại một cỗ cảm xúc chấn động.
"Chủ... ... Đáp ứng..... Xích Mẫu..... Máu thịt?"
Nụ cười của Hứa Thanh trì trệ.
Tiểu Ảnh có chút run rẩy lên. ...
Cùng lúc đó, trong khi Hứa Thanh cùng đội trưởng bay nhanh về phía khu vực nhân tộc, sự tình về Hứa Thanh trở thành Đại Huyền Thiên lấy tốc độ nhanh hơn, từ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc truyền khắp toàn bộ Vọng Cổ.
Thật sự là bây giờ Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc bởi vì ba Thần thành tựu Vô Hạ, do đó được các phương vô cùng để ý, dẫu sao đây cũng liên quan tới biến hóa bố cục tương lai của Vọng Cổ.
Vì vậy, nhất cử nhất động của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc tự nhiên sẽ được chú ý. Mà vào thời điểm này lựa chọn ra Đại Huyên Thiên, tất nhiên sẽ rất được coi trọng.
Nhất là Đại Huyền Thiên vậy mà lại là nhân tộc, bất kể là trùng hợp hay không, việc này đều làm cho người khác suy nghĩ sâu xa.
Và quan trọng nhất là trong mắt cường giả các phương, họ lập tức nhìn ra tên nhân tộc nọ chính là người đã dám tham lam máu thịt Tàn Diện Thần Linh, kể từ đó chấn động lại càng thêm to lớn.
Trong khoảng thời gian ngắn, tộc mạnh các phương đại lục Vọng Cổ cũng bắt đầu sưu tập tin tức về Hứa Thanh cùng Trần Nhị Ngưu, mà tên của bọn hắn cũng khắc sâu lưu trong lòng vô số cường giả.
Nhân tộc, cũng là như thế.
Không đợi Hứa Thanh cùng Nhị Ngưu trở vê, bên trong Hoàng Đô đại vực của nhân tộc, sự tình về hai người bọn họ giống như phong bạo truyền đến, toàn bộ Thiên Vương, toàn bộ Thiên Hầu, toàn bộ đại thần, nhao nhao chấn động tột cùng.
Những hoàng tử hoàng nữ càng là như vậy.
"Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc..... Đại Huyền Thiên!"
"Trong lịch sử Viêm Nguyệt, lân đầu tiên có một vị Đại Huyền Thiên là nhân tộc!"
"Đây.... Đây cũng quá đã qua không thể tưởng tượng nổi!"
"Hứa Thanh đánh một trận cùng thiên kiêu đệ nhất Viêm Nguyệt, nếu không phải Tư quyền ra tay, thiên kiêu đệ nhất đó nhất định bại vong!"
"Hứa đại nhân đưa ra yêu cầu, để cho Viêm Nguyệt lui binh, Hắc Thiên tộc thuộc về nhân tộc!"
"Tuyệt thế thiên công!!"
Bọn họ đại đều biết Hứa Thanh, mà đối với Nhị Ngưu thì lạ lãm, mà trong tin tức truyền đến, rõ ràng người được gọi Nhị Ngưu cũng không phải là nhân vật chính, cho nên hơn phân nửa chú ý đều đặt ở chỗ Hứa Thanh.
Giật mình hoặc không cách nào tin, đủ loại cảm xúc nhanh chóng bốc lên trong khu vực nhân tộc.
Bên trong Thái Học cũng là như thế.
Dị Tiên Lưu vốn đã quật khởi, bây giờ dưới thanh danh cực lớn của Hứa Thanh cũng hưởng thụ tiên lãi, tái khởi thời kỳ đỉnh phong trong đỉnh phong, toàn bộ học sinh Dị Tiên Lưu đều kích động.
Mà người càng phấn khởi hơn so với bọn họ, chính là các Chấp Kiếm Giả của Phong Hải Quận đi theo Hứa Thanh đến Hoàng Đô.
Vinh quang Hứa Thanh tạo thành tia sáng, chiếu rọi bát phương, rực rỡ ở trên người bọn họ, khiến cho áp lực của bọn họ bởi vì Hứa Thanh mất tích trong những ngày qua quét bay sạch sẽ.
Cái loại cảm giác vinh dự cũng cực kỳ mãnh liệt trên người từng tu sĩ Phong Hải Quận trong Hoàng Đô.
Nhất là Ninh Viêm càng là phấn khởi không thôi, gã biết quá rõ công lao của Hứa Thanh có ý nghĩa thế nào đối với mình.
Mà bây giờ 12 cây hương ngoài Hoàng Đô, một cây của gã mặc dù không phải thiêu đốt nhanh nhất, thế nhưng cũng không khá khẩm gì, cũng may bởi vì nguyên nhân chiến tranh, việc lựa chọn Thái tử kéo dài đến sau khi chiến tranh.
Cho nên giờ phút này gã vô cùng chờ mong Hứa Thanh trở về.
Mà Khổng Tường Long sau khi biết được tin của Hứa Thanh thì lập tức cười to vài tiếng, vui vẻ vì Hứa Thanh và cũng vì Phong Hải Quận.
Y biết mình không cách nào đuổi theo Hứa Thanh rồi, nhưng y cũng có con đường của riêng mình.
Trong những ngày Hứa Thanh rời khỏi, Cung chủ Chấp Kiếm Cung Lý Vân Sơn cùng đi Hoàng Đô đã toàn lực tài bồi y hiển nhiên vị trí Cung chủ Chấp Kiếm Cung Phong Hải Quận này, toàn bộ lão nhân đều hy vọng là hậu nhân của lão Cung chủ tới tiếp nhận.
Mặc dù Ngô Kiếm Vu cũng phấn khởi, nhưng ít nhiều vẫn còn có chút ê ẩm, mà vì để cho biểu hiện của mình và những người khác tương tự, vì vậy đã chuyên môn viết một bài thơ.
"Khai thiên tích địa cả đời Thanh, muôn đời bây tộc ai may mắn, Huyền Thiên vốn nên còn có ta, thế nhưng Ngưu tặc đã đoạt trước.
Trong thời khắc này, bài thơ trên cũng được âm thầm lưu truyền ra.
Mà trong nhóm người Phong Hải Quận, có một vị nữ tử có quan hệ cực kỳ đặc biệt đối với Hứa Thanh, nàng đang ngồi ở trong lầu các, tay ngọc thon nhỏ cầm lấy ngọc giản khẽ cười.
Khí chất của nàng cao quý, khuôn mặt như đồ sứ tinh xảo, da thịt trắng nõn không tỳ vết, lông mày như núi xa, mắt giống như làn thu thủy, mũi cao thẳng môi hồng răng trắng.
Dáng người thướt tha dáng điệu uyển chuyển, như là dương liễu phù phong, mọi cử động tràn đầy nữ ôn nhu uyển chuyển.
"Tiểu gia hỏa, trưởng thành rồi."
Nàng nháy đôi mắt đẹp, giơ tay lên ăn một khối bánh ngọt để trước mặt. ...
Mà bây giờ, Hứa Thanh cùng đội trưởng đã rời khỏi biên giới Viêm Nguyệt Huyên Thiên tộc, bước vào Liêu Huyền quận.
Một mùi máu tươi nồng đậm nương theo dị chất, tràn ngập giữa thiên địa quận này.